Đề 3 trang 123 SGK Ngữ văn 10 tập 1

0
56
Rate this post

Tài liệu hướng dẫn trả lời câu hỏi đề 3 trang 123 sách giáo khoa Ngữ văn 10 tập 1 phần soạn bài Viết bài làm văn số 3: Văn tự sự chi tiết và đầy đủ nhất.

Đề bài:

“Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cầu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sới chọi trong lang. Vậy mà giờ đây, cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới…”.

Bạn đang xem: Đề 3 trang 123 SGK Ngữ văn 10 tập 1

Dựa theo những lời tâm sự trên, anh (chị) hãy viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.

Gợi ý đề 3 trang 123 SGK văn 10 tập 1

Dàn ý đề bài 3:Kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.

1. Mở bài: Giới thiệu vấn đề (có thể dùng những câu trong đề bài để giới thiệu vấn đề)

2. Thân bài: con gà chọi hồi tưởng về:

– Những ngày được câu chủ chăm sóc, yêu mến như gia đình.

– Những chiến công oanh liệt khi xung trận đem lại niềm kiêu hãnh và tiền bạc cho cậu chủ.

– Một trận đánh thua cuộc khiến cậu chủ thất bại và tôi bị bỏ rơi.

– Tôi tủi cực nhưng đành bất lực

– Cậu chủ đi tìm thú tiêu khiển mới, không còn chú ý tới tôi.

– Suy nghĩ, triết lí về cuộc đời.

3. Kết bài: 

– Nêu cảm nghĩ của bản thân

– Mong muốn được quan tâm…

Bài văn mẫu 1

“Tôi tên Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận chiến đấu oanh liệt của tôi trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới…”

Cứ nghĩ đến quá khứ hào hùng là tôi lại vui lên được một chút. Dạo ấy, cậu Thành hãnh diện về tôi ghé lắm! Thử hỏi có con gà chọi nào ở làng Đông này dám sánh với tôi? Mỗi lần, cậu chủ thả tôi vào sới, tôi hiên ngang ườn ngực, ngẩng đầu khoe thân hình nở nang, săn chắc. Hai chân tôi vàng bóng, bước đi thì thật nhanh nhẹn, vững chãi. Hai chiếc cựa nhọn hoắt chĩa ngang, bộ móng sắc khiến bất cứ đối thủ nào cũng phải nể sợ. Trận đấu nào kết thúc cũng khá nhanh chỉ vì sau vài đòn độc là tôi đã hạ gục đối thủ. Tôi thích nghe tiếng reo hò tán thưởng của người xem, tiếng khen âu yếm của cậu chủ. Sau mỗi trận thắng như thế, tôi lại được cậu chủ nuông chiều, săn sóc. Vì thế, mà tôi tin rằng đời tôi chì có niềm vui chứ không có nỗi buồn. Vậy mà một sự kiện bất ngờ xảy ra làm thay đổi số phận của tôi.

Vào khoảng đầu tháng sáu, bỗng dưng anh Cu Chắt nhà ở giữa làng chở từ phố huyện về mấy cái máy chơi game. Ái chà! Của lạ đây! Chẳng thế mà đám trẻ con trong làng bu đen, bu đỏ, cố chen lách vào xem, mãi đến sâm sẩm tối mới giải tán. Vợ anh Cu Chắt bảo, ngày mai đứa nào muốn chơi thì phải có tiền.

Cậu chủ tôi cũng bị mấy trò kì lạ ấy cuốn hút. Ngay sáng hôm sau, cậu dốc ngược cái ống tre tiết kiệm, lấy que khều ra được mấy ngàn bỏ túi rồi rủ bạn đi cùng. Thế rồi sau lần ấy, cứ rảnh là cậu biến khỏi nhà đến tụ tập ở nhà anh Cu Chắt để chơi game.

Cậu ấy cho tôi ăn uống qua loa và không còn săn sóc tôi kĩ càng như trước nữa. Có khi cả tuần, cậu chẳng xoa bóp dầu nghệ vào thân mình và cặp đùi võ sĩ của tôi. Vì thế mà tôi xuống sắc hẳn, mặt tái nhợt nước da cũng không còn đỏ thắm như xưa. Suốt ngày, tôi bị nhốt trong một cái lồng để dưới gốc cây mít ở góc vườn. Sự quẩn quanh, tù túng khiến tôi bực bội và buồn chán.

Tôi nhớ những trận đấu sôi động tiếng reo hò, cổ vũ. Tôi nhớ những buổi chiều cậu chủ ẵm tôi trên tay đi dạo khắp làng. Tôi thèm những tiếng trầm trồ khen ngợi: “Chà! Đẹp thật! Khỏe thật! Đánh thế mới gọi là đánh chứ! Xứng danh Oanh Liệt!” Rồi đám bạn cậu chủ năn nỉ chỉ được vuốt ve tôi một tí cũng sướng lắm rồi. Ôi! Những ngày ấy sao mà vui vẻ và hanh phúc thế!

Còn giờ đây, tôi thấm thía nỗi tủi thân của một kẻ bị bỏ rơi. Cậu chủ coi tôi nào có khác gì lũ gà trống, gà mái và lũ gà con tầm thường chỉ biết bới đất tìm giun, dế, nhặt nhạnh hạt rơi hạt vãi. Không lẽ thời huy hoàng của tôi đã qua thật rồi sao?

Bất giác tôi giật mình vì tiếng gọi ran ngoài cổng: “Thành ơi! Ra nhà anh Cu Chắt nhé! Mau lên, tớ chờ!” Rồi tiếng đáp “Ừ! Tớ ra ngay đây!” Cậu chủ vụt đi. Lũ vịt nhấn nháo trong chiếc quây bằng lưới ở đầu nhà sợ hãi kêu quàng quạc. Tôi thầm trách cậu chủ vô tâm. Cậu có biết tôi buồn và giận cậu đến mức nào không?

Bài văn mẫu 2

Oanh Liệt là tên tôi, cái tên mà trước đây cậu chủ đã tặng cho tôi nhờ những trận đấu bất bại của tôi trên các sới chọi gà trong làng. Cái tên đó trước đây quí giá bao nhiêu, tôi tự hào và kiêu hãnh bao nhiêu, thì giờ đây, mỗi khi nghĩ đến tôi lại càng thấy buồn và thất vọng bấy nhiêu… Bởi đơn giản một lẽ là, say mê một trò chơi nào rồi cũng đến lúc chán, cậu chủ tôi cũng vậy, cậu đã bỏ tôi để chạy theo những cuộc vui mới, nơi mang lại cho cậu chủ những cảm giác mới lạ, và thế giới đó không có tôi…

Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê rất yên bình, cảnh đồng ruộng luỹ tre đã rất quen thuộc với tôi, tôi cùng bố mẹ và các em sống rất hạnh phúc bên nhau cho đến khi tôi gặp cậu, cái ngày định mệnh đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi sau này…

Hôm đó, bố mẹ dẫn tôi và các em ra phía bờ sông sau làng chơi, vì lần đầu được đi chơi xa, lại mãi lo ngắm cảnh lạ đẹp mắt mà khi nhận ra, tôi biết mình đã lạc… Hốt hoảng, tôi chạy khắp nơi chiếp chiếp gọi nhưng không thấy ai trả lời, vừa đói vừa mệt, khản giọng, tôi yếu ớt gọi những tiếng cuối cùng rồi thiếp đi trong ánh hoàng hôn cuối ngày, khi tỉnh giấc, tôi nhận ra mình đang nằm trong một cái tổ rơm ấm áp, xung quanh tôi là bao nhiêu cô gà, chú gà đang tò mò đáp trả ánh nhìn của tôi… “két..” Cánh cửa chuồng mở ra, tôi giật mình nhìn tới hướng đó, ánh sáng tràn vào làm tôi chói mắt, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người gầy gầy đang tiến lại phía mình, một bàn tay nhỏ chụp lấy tôi, tôi run run người, bàn tay còn lại đưa lên vuốt lấy người tôi, tôi mở mắt ngước nhìn gương mặt đối diện mình, đó là một cậu trai khoảng chừng 15 tuổi, cậu nhìn tôi ấm áp lắm, chính ánh nhìn đó đã làm tôi tin cậu ngay… Kể từ đó, tôi và cậu chủ bầu bạn sớm hôm, cậu luyện tập tôi trở thành một chú gà khoẻ nhất đàn, cơ bắp trên người tôi nổi lên săn chắc, mấy chú gà choi ghen tỵ với tôi cũng vì lẽ đó…

Một hôm, cậu bế tôi đến một hội trong làng, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi, dường như đám đông đó đang cổ vũ cho một trò chơi thú vị nào đó, cậu bế tôi chạy vào xem… Tôi nhìn vào, thì ra là chọi gà, tôi có nghe cậu chủ nhắc đến trò này, nghe đâu là rất thú vị, cậu chủ đặt tôi xuống đất, vỗ vỗ tay vào người tôi rồi cậu cùng lũ bạn hò hét, tôi biết chắc là mình sẽ không làm cậu chủ thất vọng nên cũng đã lấy hết bình sinh mà lao vào, không dễ như tôi nghĩ, đối phương là một kẻ rất mạnh và dày dạn kinh nghiệm, hắn lao vào tôi và tấn công tới tấp, lúc đầu tôi còn sợ, tôi mất đà té lăn ra, cậu chủ thấy thế liền vỗ nhẹ vào đầu bảo tôi cố lên, gương mặt cậu tràn đầy hi vọng, tôi như khoẻ hẳn ra, đứng dậy, tôi vươn đôi cánh vững chắc và lao vào hắn, tôi quyết liệt tấn công, hắn dường như cũng đã đuối sức, tôi dồn sức đá nhát cuối cùng vào ức của hắn, hắn lăn ra đất thất bại…. Cậu chủ vui mừng nhấc bỗng tôi lên, một cảm giác thật tuyệt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu chủ cười vui như vậy, cậu đặt cho tôi tên Oanh Liệt vì cậu bảo tôi đã chiến đấu rất dũng cảm, tôi kiêu hãnh cất tiếng gáy thật to, mặc cho thời gian có trôi đi, mặc cho mọi điều có thay đổi, tôi chỉ muốn giữ mãi niềm hạnh phúc ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình sống thật có ích… Từ đó về sau, cậu chủ mang tôi đến với mọi nơi trong làng, từ làng trên xóm dưới, không nơi đâu mà không nghe danh tôi, tôi trở thành tay đá cừ khôi bậc nhất nhì làng, cậu chủ ngày càng yêu tôi hơn, những tháng ngày đó, tôi sẽ không bao giờ quên được…

Nhưng tôi cũng biết, đâu có niềm vui nào là mãi mãi, và niềm vui của tôi cũng nào có ngoại lệ, khi tôi nhận ra, cậu chủ đã dường quên mất trò đá gà ngày nào, quên mất Oanh Liệt ngày nào, cậu thờ ơ với tôi, cả mấy tuần rồi không thấy cậu đâu, tôi lân la dò la thì biết được, cậu đã chạy theo lũ bạn trong làng đến với thế giới của biết bao trò chơi mới, nơi mà người ta gọi là Internet, ngày nào cậu cũng ra đó chơi, tôi đối với cậu giờ chỉ là quá khứ, đá gà với cậu lại càng là một thú vui xa vời… Tôi buồn, cô đơn và cả thất vọng, cái tên Oanh Liệt giờ với tôi cũng vô nghĩa wa’, bây giờ nào có ai cần tới tôi, còn có ai nhắc đến Oanh Liệt này đâu… Thế là tôi quyết định rời xa cậu chủ, đi đâu cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quay lại đây, cái thế giới này đã không còn là giang sơn của tôi nữa rồi…

Lang thang cho đến cuối ngày, tôi lạc đến một dòng sông nào đó rất xa nơi cậu chủ sống, cảnh vật nơi đây quen lắm, rồi kí ức tìm về trong tôi, tôi nhớ lại gia đình mình, nhớ lại bố mẹ của tôi, nhớ lại mấy đứa em bé bỏng ngày nào của tôi… và nhớ lại cả ngày đầu tiên tôi gặp cậu chủ… Nhìn qua phía bên kia sông, tôi chỉ thấy thấp thoáng một hàng tre xanh rì rào… có phải đó là nơi tôi đến chăng…

Ngoài những bài văn mẫu ngắn gọn, đơn giản phía trên dựa theo dàn ý gợi ý, các em học sinh còn có thể tham khảo nhiều hơn những bài văn mẫu Kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi được điểm cao để học tập.

Trên đây là gợi ý trả lời câu hỏi đề 3 trang 123  SGK ngữ văn 10 tập 1 được Học Tốt biên soạn chi tiết giúp các em soạn bài Viết bài làm văn số 3: Văn tự sự trong chương trình soạn văn 10 tốt hơn trước khi đến lớp.

Trả lời câu hỏi đề 3 trang 123 SGK Ngữ văn lớp 10 tập 1 phần hướng dẫn soạn bài Viết bài làm văn số 3: Văn tự sự

Giáo dục

Bản quyền bài viết thuộc thcs-thptlongphu. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Tác giả: https://thcs-thptlongphu.edu.vn – Trường Lê Hồng Phong
Nguồn: https://thcs-thptlongphu.edu.vn/de-3-trang-123-sgk-ngu-van-10-tap-1/

Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn

Chuyên mục: Tổng hợp