Đóng vai Đăm Săn kể lại trận đánh Mtao Mxây hay nhất

0
45
Rate this post

Đề bài: Em hãy kể lại chiến thắng Mtao Mxây trong vai người kể là Đăm Săn.

Để làm được bài văn này thì các em cần lưu ý khi sử dụng ngôi kể thứ nhất cần làm sao cho tình tiết truyện trở nên sinh động nhưng vẫn phải chính xác thứ tự các tình huống chuyện nhé. Tham khảo dàn ý dưới đây:

Dàn ý

1. Mở bài:

Bạn đang xem: Đóng vai Đăm Săn kể lại trận đánh Mtao Mxây hay nhất

–  Giới thiệu mình là Đăm Săn

– Nguyên nhân trận đánh diễn ra do tù trưởng Mtao Mxây nổi tiếng giàu có, hắn cho tay sai lén cướp Hơ Nhị – vợ của tôi mang về nhà.

2. Thân bài:

• Diễn biến trận đánh

–  Nghe tin, tôi giắt dao vào lưng, đến nhà Mtao Mxây.

–  Tự mình thách đấu, Mtao Mxây không dám xuống. Tôi ép hắn phải ra mặt.

–  Hai người giao đấu. Tôi dồn kẻ thù vào thế bị động chống đỡ, đuổi hắn chạy khắp núi rừng nhưng không thế nào đâm chết hắn.

–  Được ông Trời mách cho cách ném chày vào vành tai Mtao Mxây. Hắn đã bị Đăm Săn hạ gục và cắt đầu bêu ngoài đường.

–  Dân làng và tôi tớ của Mtao Mxây quyết đi theo tôi

3. Kết bài:

–  Tôi mở tiệc ăn mừng linh đình.

–  Trở thành tù trưởng giàu có, danh tiếng lẫy lừng.

Văn mẫu đóng vai Đăm Săn kể lại trận đánh Mtao Mxây

Bài số 1: Sử dụng ngôi kể thứ nhất trong vai nhân vật Đăm Săn kể lại chiến thắng Mtao Mxây

Tôi là Đăm Săn, người anh hùng của dân tộc Ê-đê. Tôi là một tù trưởng hùng mạnh, đầu đội khăn kép, vai mang túi da. Chắc mọi người đều biết đến tôi trong trận đánh Mtao Mxây – một tên tù trưởng đã cướp vợ tôi. Tôi xin kể lại câu chuyện này để các bạn hiểu hơn.

Sau khi nghe tin Mtao Mxây đã cướp nàng Hơ Nhị – người vợ xinh đẹp của tôi, tôi đã vô cùng tức giận. Tôi liền xách khiên, giáo đến thẳng nhà Mtao Mxây để giành lại người vợ hiền yêu quý và rửa nỗi nhục này.

Lúc đến, ngôi nhà to đẹp hiện ra trước mắt tôi. Nhà Mtao Mxây quả thực rất đẹp. Đầu sàn hiên đẽo hình mặt tráng, đầu cầu thang đẽo hình chim ngói, cầu thang lên xuống rất rộng. Tôi đứng ở dưới gọi to:

– Ơ diêng, ơ diêng, xuống đây! Ta thách nhà ngươi đọ dao với ta đấy!

Mtao Mxây chẳng những không xuống, hắn còn nói khích tôi:

– Ta không xuống đâu, diêng ơi! Tay ta còn bận ôm vợ hai chúng ta ở trên nhà này cơ mà.

Máu nóng trong người tôi bốc lên, tôi quát lớn:

– Xuống, diêng! Xuống, diêng! Ngươi không xuống ư? Ta sẽ lấy cái sàn hiên của nhà ngươi ta bổ đôi, ta sẽ lấy cái cầu thang của nhà ngươi ta chẻ ra kéo lửa, ta hun cái nhà của nhà ngươi cho mà xem!

Nghe thấy vậy hắn với từ từ đi ra. Hắn lo ngại nói rằng không được đâm hắn khi hắn đang đi xuống. Tôi khinh miệt nói:

– Sao ta lại đâm ngươi khi ngươi đang đi nhỉ? Ngươi xem, đến con trâu của nhà ngươi trong chuồng, ta cũng không thèm đâm nữa là!

Mtao Mxây bước xuống, tay cầm khiên, gươm. Khiên hắn tròn như đầu cú, gươm hắn óng ánh như cái cầu vồng. Trông hắn dữ tợn như một vị thần, nhưng dáng vẻ thì lại tần ngần do dự, mỗi bước đi phải đắn đo.

Tôi nhường cho hắn múa khiên trước. Ban đầu hắn từ chối. Hắn bảo với tôi:

– Ngươi mới là người múa trước, ơ diêng! Ta như gà làng mới mọc cựa kliê, như gà rừng mới mọc cựa êchăm, chưa ai giẫm phải mà đã gãy mất cánh.

Tôi không chịu, mình là người thách đấu, lẽ nào lại đi rung khiên múa trước. Thế là Mtao Mxây rung khiên múa trước.

Tôi đứng im, không nhúc nhích nhìn hắn múa khiên. Nhìn những động tác khôi hài của hắn, tôi nói khích:

– Ngươi múa một mình, múa kêu lạch xạch như quả mướp khô. Miếng múa ấy, ngươi học ai vậy? Ngươi múa chơi đấy phải không, diêng?

Hắn nói với tôi:

– Có cậu, ta học cậu. Có bác, ta học bác. Có thần Rồng, ta học thần Rồng.

Tôi mỉa mai:

– Thế ư? Ta thì đâu có cậu mà học cậu, đâu có bác mà học bác! Chỉ có hai ta đây, ngươi múa đi ta xem nào

Nghe tôi nói vậy, chắc là hắn tức lắm. Hắn kiêu ngạo hỏi tôi:

– Thế ngươi không biết ta đây là một tướng đã quen đi đánh thiên hạ, bắt tù binh, đã quen đi xéo nát đất đai thiên hạ hay sao?

Đến lúc ấy thì thôi không thể nhịn được nữa, tôi phải là người dạy cho hắn một bài học về thói kiêu ngạo và rửa nỗi nhục hắn đã cướp vợ của tôi. Tôi rung khiên múa. Hắn vội vã bỏ chạy. Một lần xốc tới, tôi vượt một đồi lồ ô. Tôi chạy vun vút qua phía đông sang phía tây, đuổi theo hắn. Còn hắn thì bước cao bước thấp chạy hết bãi tây sang bãi đông. Hắn vung dao chém tôi, nhưng chỉ vừa trúng một cái chão cột trâu. Tôi lại nói khích hắn:

– Sao ngươi lại chém cái chão cột trâu? Còn khoeo chân ta, ngươi dành làm gì?

Nói xong tôi lại tiếp tục đuổi theo hắn. Chắc hắn đã thấm mệt nên bảo Hơ Nhị quăng cho hắn một miếng trầu để lấy thêm sức. Trong chớp mắt, tôi đớp lấy miếng trầu và nhai luôn. Sau đó, sức của tôi tăng lên gấp bội. Tôi lại múa khiên và rượt đuổi theo hắn. Tôi múa trên cao, gió như bão, tôi múa dưới thấp, gió như lốc. Cả một vùng đồi núi nơi diễn ra cuộc chiến đấu tan hoang: câu giáo thần, câu giáo dính đầy những oan hồn của tôi.

Khi tôi múa chạy nước kiệu, quả núi ba lần rạn nứt, ba đồi tranh bật rễ bay tung. Tôi phóng cây giáo thần đâm vào đùi Mtao Mxây. Nhưng lạ thay, đùi hắn vẫn không hề bị thương gì, không hề chảy máu. Tôi lại phóng cây giáo đâm trúng người hắn, nhưng hắn cũng chẳng hề hấn gì.

Hắn tranh thủ bỏ chạy. Đến lúc này tôi thật sự đã thấm mệt, tôi định nghỉ một chút lấy sức nhưng vừa chợp mắt tôi đã lịm đi. Tôi mộng thấy ông Trời. Tôi hỏi ông Trời.

– Ôi chao, chết mất thôi, ông ơi! Cháu đâm mãi mà không thủng hắn.

Ông Trời thương tình chỉ: Cháu lấy một cái chày mòn ném vào vành tai hắn là được. Bừng tỉnh, tôi chộp ngay lấy cái chày mòn ném trúng vành tai Mtao Mxây. Quả nhiên, cái giáp trên người hắn tức thì rơi loảng xoảng. Đến lúc ấy tôi mới biết vì sao mấy lần ngọn giáo thần của tôi đâm trúng hắn mà vẫn không thủng.

Mất vũ khí bảo vệ hắn hoảng sợ tháo chạy. Hắn tránh quanh chuồng lợn, tôi phá tan chuồng lợn. Hắn tránh quanh chuồng trâu, tôi phá tan chuồng trâu. Hắn chạy đến đâu tôi đổi theo đến đấy. Cuối cùng hắn ngã lăn quay ra đất, sợ hãi xin tha:

– Ơ diêng! Ơ diêng! Để ta làm lễ cầu phúc cho diêng cho một trâu! Ta cho diêng thêm một voi.

Nhưng tôi đâu có bận tâm. Hắn đã to gan dám cướp vợ của tôi thì tôi không thể tha thứ được. Tôi giận dữ nói với hắn:

– Sao người còn cúng trâu cầu phúc cho ta? Chẳng phải vợ ta người đã cướp, đùi ta ngươi đã đâm rồi sao?

Và ngọn giáo của tôi đã đâm phập vào người hắn. Tôi cắt luôn cái đầu của hắn, đem bêu ngoài đường.

Giết chết Mtao Mxây, tôi giành lại được người vợ xinh đẹp của tôi. Tất cả đám tôi tớ của Mtao Mxây đều đi theo tôi. Để mừng chiến thắng, tôi đã mở tiệc chiêu đãi tôi tớ trong nhà, dân làng. Các tù trưởng phương xa, khách khứa từ khắp nơi nghe tin tôi chiến thắng đều ùn ùn kéo về ăn mừng. Nhà tôi đông nghịt khách, tôi tớ chật ních cả nhà ngoài. Tôi sai giết nhiều lợn, mổ nhiều trâu, đánh lên các chiêng, các trống to, hòa nhịp cùng chùm chọe sao cho kêu lên rộn rã. Tiệc tùng linh đình ăn uống kéo dài suốt mùa khô.

Sau chiến thắng Mtao Mxây, danh tiếng của tôi vang vọng khắp nơi, đâu đâu cũng nghe thấy, danh vang đến thần, tiếng lừng khắp núi. Sau trận ấy, tôi thật sự trở thành người tù trưởng mới giàu lên, tiếng tăm lừng lẫy.

Xem thêm: Phân tích nhân vật Đăm Săn

Bài số 2 – Đóng vai Đăm Săn kể lại toàn bộ câu chuyện

Từ lâu, tù trưởng Mtao Mxây nổi tiếng giàu có khắp vùng đất cao nguyên hùng vĩ này. Hắn cậy thế mình, nhân lúc tôi đi vắng cho đám đầy tớ đến cướp vợ tôi là Hơ Nhị.

Nghe tin, tôi vội vã giắt dao vào thắt lưng, đi tìm hắn. Nhà Mtao Mxây lớn lắm, đầu sàn hiên đẽo hình mặt trăng, đẩu cầu thang đẽo hình chim ngói, cầu thang rộng bằng một lá chiếu, người nối đuôi nhau lên xuống mà không sợ chật.

Tôi bắc tay lên miệng gọi to: “Mtao Mxây, mày xuống đây! Ta thách nhà ngươi đọ dao với ta đấy!”. Hắn nói vọng ra: “Ta không xuống đâu. Tay ta còn đang bận ôm vợ hai chúng ta ở trên nhà này cơ mà !”

Tôi tức giận thét lên: “Ngươi không xuống ư? Ta sẽ lấy cái sàn hiên của nhà ngươi bổ đôi, ta sẽ lấy cái cầu thang của nhà ngươi chẻ ra kéo lửa, ta hun cối nhà của ngươi cho mà xem!”. Mxây nghe vậy mới đi ra nhưng hắn còn bắt tôi hứa rằng đừng đâm hẳn lúc hắn xuống cầu thang. Tôi cười nhạt bảo rằng đến con trâu trong chuồng của hắn tôi cũng chẳng thèm đâm nữa là.

Bà con trong buôn kéo đến xem rất đông. Mtao Mxây buộc phải ra mặt. Hắn mang cái khiên tròn như đầu cú, lưỡi gươm của hắn óng ánh bảy sắc cầu vồng. Trông hắn dữ tợn như một hung thần. Hắn đóng cái khố sọc gấp bỏ múi, mặc một cái ảo dày nút, đi từ nhà trong ra nhà ngoài, dáng tần ngần do dự, mỗi bước mỗi đắn đo giữa một đám đông mịt mù như sương sớm.

Tôi thách thức: “Ngươi múa trước đi!”. Hắn đáp: “Ngươi mới là người mua trước. Ta như gà làng mới mọc cựa kliê, như gà rừng mới mọc cựa êchăm chưa ai giẫm phải mà đã gãy mất cánh”. Tôi giục thêm lần nữa, Mtao Mxây rung khiên múa. Cái khiên của hắn kêu lạch xạch như quả mướp khô. Mặc cho hắn múa, tôi không nhúc nhích. Tôi khinh bỉ nói: “Ngươi múa một mình, múa kêu lạch xạch như quả mướp khô. Miếng múa ấy, ngươi học ai vậy? Ngươi múa chơi đấy phải không?”.

Mtao Mxây đáp: “Ta học ai à? Có cậu, ta học cậu. Có bác, ta học bác. Có thần Rồng, ta học thần Rồng”. Tôi khiêu khích: “Thế ư? Ta thì đâu có cậu mà học cậu, đâu có bác mà học bác! Chỉ có hai ta đây, ngươi múa đi ta xem nào!”. Mxây hùng hổ quát: “Thế ngươi không biết ta đây là một tướng đã quen đi đánh thiên hạ, bắt tù binh, đã quen xéo nát đất đai thiên hạ hay sao?”. Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn : “Vậy thì ngươi hãy xem ta đây!” rồi vung khiên múa. Một lần xốc tới, tôi vượt qua một quả đồi. Một lần xốc tới nữa, tôi vượt một đồi lồ ô. Tôi chạy vun vút sang phía Đông, sang phía Tây. Còn Mtao Mxây thì bước cao bước thấp chạy hết bãi Tây lại sang bãi Đông. Hắn vung dao chém phập một nhát nhưng chỉ trúng cái chão cột trâu. Tôi chế giễu hắn: “Sao ngươi lại chém cái chão cột trâu? Còn khoeo chân ta, ngươi dành làm gi ?”.

Được một lúc, hắn thấm mệt bèn bảo Hơ Nhị quăng cho hắn một miếng trầu, nhưng tôi đã đớp được miếng trầu ấy và nhai ngấu nghiến. Sức mạnh trong tôi tăng lên gấp bội. Tôi bảo Mxây: “ Bây giờ ngươi lại chạy, ta đuổi coi!”. Hắn bỏ chạy, tôi rượt theo, vừa rượt vừa múa khiên. Trên cao, gió thổi như bão. Tôi múa dưới thấp, gió như lốc cuốn. Chòi lẫm đổ lăn lóc, cây cối chết rụi. Tiếng khiên của tôi vang lên như tiếng khiên đồng, khiên kênh. Tôi chạy nước kiệu, quả núi ba lẩn rạn nứt, ba đồi tranh bật rễ bay tung. Cây giáo thần chứa đầy những oan hồn của tôi nhắm đùi Mtao Mxây phóng tới. Tôi đâm trúng đùi hắn nhưng đùi hắn không thủng. Tôi đâm trúng người hắn, người hắn cũng không thủng.

Tới lúc này thì chính tôi đã thấm mệt, vừa chạy vừa ngủ và mơ thấy ông Trời. Tôi than thở: “Ối chao, chết mất thôi, ông Trời ơi! Cháu đâm mãi mà không thủng hắn!”, ông Trời bảo: “Thế ư, cháu? Vậy thì cháu hãy lấy một cái chày mòn ném vào vành tai hắn là được”. Tôi bừng tỉnh, chộp ngay cái chày mòn, ném trúng vào vành tai kẻ địch. Cái giáp của Mtao Mxây tức thì rơi loảng xoảng. Hẳn tháo chạy. Hắn tránh quanh chuồng lợn, tôi phá tan chuồng lợn. Hắn tránh quanh chuồng trâu, tôi phá lan chuồng trâu. Cuối cùng, hắn mệt quá ngã lăn quay ra đất.

Hắn rối rít van lạy: “Tha cho ta, ta sẽ làm lễ cầu phúc cho ngươi một con trâu, ta sẽ cho ngươi thêm một con voi!”. Chưa nguôi cơn giận, tôi chẳng màng bèn nói “Sao ngươi lại cúng trâu cầu phúc cho ta? Chẳng phải vợ ta ngươi đã cướp, đùi ta ngươi đã đâm rồi sao?”.

Dứt lời, tôi đâm hắn một nhát rồi cắt đầu đem bêu ngoài đường rồi hỏi bà con, tôi tớ trong buôn làng của hắn là có bằng lòng đi theo tôi không. Mọi người đồng ý. Tôi hô to: “Ơ nghìn chim sẻ, ơ vạn chim ngói! Ơ tất cả tôi tớ bằng này! Chúng ta ra về nào!”. Đoàn người đông đúc ùn ùn kéo theo sau tôi đông như kiến tha mồi.

Thế là từ đó, tôi trở thành tù trưởng giàu có nhất, hùng mạnh nhất. Tôi mở tiệc ăn mừng cùng dân làng linh đình, ăn uống đông vui kéo dài suốt cả mùa khô. Cho đến lúc rượu đã nhạt, chén đã phai thì khách mới lần lượt ra về.

Văn mẫu tham khảo: Cảm nhận về nhân vật Đăm Săn

Bài số 3 – Đóng vai Đăm Săn kể lại chiến tích của mình

Tôi là Đăm Săn, tôi là một tù trưởng giàu có và là một hình tượng của người dân Tây nguyên. Mọi người thường nhắc tới tên tôi như một người hùng trong chiến thắng Mtao Mxây. Chắc các bạn đã từng nghe câu chuyện này rồi. Hôm nay, tôi muốn kể lại cho các bạn chiến công của tôi khi đánh bại tên tù trưởng độc ác và vô dụng Mtao Mxây.

Tôi là một vị tù trưởng giàu có, được mọi người nhận xét có ngoại hình hoàn mĩ theo quan niệm của người dân tộc Ê-đê. Chẳng thế mà rất nhiều cô gái đã để ý đến tôi và mong muốn được làm vợ tôi. Vẻ đẹp của tôi được các cô gái trong làng miêu bằng những mĩ từ trang trọng và tôi thấy rất tự hào về điều đó.. Tôi có giọng nói hào sảng, vang dội bất cứ ai khi nghe thấy tôi ra lệnh cho tôi tớ chuẩn bị lễ vật cúng thần hay mời tất cả buôn làng ăn mừng hay trong những lễ hội chiêng trống thì cũng có đôi phần nể phục. Tôi có hình dáng phi thường, vạm vỡ, các già làng thường nói tôi đậm chất tự nhiên Tây Nguyên. Tóc tôi dài thả xuống đầy cái nong hoa; bắp chân to bằng cây xà ngang, bắp đùi to bằng ống bễ, sức ngang sức voi đực, hơi thở ầm tựa sấm, mắt long lanh như chim ghếch ăn hoa tre. Tôi thường mặc những trang phục oai nghiêm, thể hiện sức mạnh, uy quyền và sự giàu có : ngực tôi quán chéo một tấm mền chiến, khoác tấm áo chiến, có đủ gươm giáo. Và tôi rất lấy làm tự hào khi nói với các bạn là tôi có rất nhiều của cải, sung túc, có chiêng lắm la nhiều, bạn bè như nêm như xếp, các tù trưởng khác khiêng lễ vật đến kết thân. Tôi không ngại ngùng hay khiêm tốn mà thực tế là tôi chính là niềm tự hào của cả bộ tộc. Sự giàu có, phồn vinh của tôi cũng là sự hùng mạnh của buôn làng.

Một trong những chiến thắng vang dội nhất của tôi đó chính là đánh bại được tên tù trưởng Mtao Mxây hèn nhát. Từ lâu hắn được biết tới là một tên tù trưởng luôn ức hiếp kẻ yếu và là một tên tham lam tàn nhẫn. Tôi đã có ý định đến khiêu chiến với hắn từ lâu nhưng chưa có cơ hội. Nhân lúc tôi đi vắng, hắn sai đầy tớ đến bắt vợ tôi là Hơ Nhị đi. Tức tối, tôi lấy dao đến khiêu chiến với hắn.

Bước vào lãnh địa của Mtao Mxây, tôi dõng dạc, đường hoàng tới tận chân cầu thang nhà kẻ thù mà khiêu chiến: “Ơ diêng! Ta thách nhà ngươi xuống đây đọ đao với ta đấy”. Trước thái độ trêu ngươi trọc tức của Mtao Mxây, tôi đã thẳng thắn tuyên bố: “Ngươi không xuống ư? Ta sẽ lấy cái sàn hiên của nhà ngươi… cho mà xem”. Lời nói đầy dũng mãnh đó của tôi có phần làm cho Mtao Mxây hung bạo dù kiêu căng ngạo mạn cũng phải khiếp sợ dè chừng bước xuống chấp nhận lời thách đấu của tôi. Khi Mtao mxay bước xuống trông dán vẻ của hắn khiến tôi lấy làm buồn cười “Hắn đóng một cái khố sọc… dày mút”; “khiên hắn… cầu vồng”. Hắn chính là biểu tượng chân dung của một con người hung hãn và dữ tợn như một vị thần ác. Nhưng đối lập với bề ngoài dũng mãnh đó, hắn thực chất chỉ là một tên đê hèn. Chưa giáp mặt với tôi mà hắn đã tỏ ra khiếp nhược. Lời nói của hắn với tôi lộ ra sự hèn nhát “Ta sợ ngươi đâm ta khi ta đang đi lắm”. Đáp lạihắn tôi đã bộc lộ sự khinh bỉ kẻ thù bằng tinh thần thượng võ của mình: “Sao ta lại đâm ngươi khi ngươi đang đi nhỉ? Ngươi xem… nữa là”. Cuối cùng hắn cũng chịu bước ra, chúng tôi đánh nhau trong ba trận đấu.

Hiệp thứ nhất là múa khiên, Mtao mxây bắt đầu với những hành động múa khiên loạn xạ “kêu lạch cạnh như quả mướp khô”, hắn bước thấp bước cao không hề có dáng điệu là một người luyện võ nhưng vẫn huênh hoang là được học thần rồng, là tướng quen đánh trăm trận  quen xéo nát thiên hạ. Tôi chẳng thèm nhúc nhích, tôi khinh bỉ cái thứ hắn múa, cái võ mà hắn tự xưng là học được thần. Sau khi không nhìn được nữa, tôi mới bắt đầu rung khiên múa, mỗi lần xốc tới tôi vượt một đồi tranh mỗi lần xốc tới vượt một đồi lồ ô.

Sang hiệp thứ hai hắn đã đuối sức và cầu cứu Hơ Nhị ném cho hắn một miếng trầu. Tôi không nghĩ rằng vợ mình sẽ đi giúp kẻ thù vì vậy vợ tôi đã nhanh trí ném trầu cho tôi. Nhận được miếng trầu từ tay vợ sức mạnh của tôi càng tăng lên gấp bội chàng múa khiên như gió bão như lốc núi ba lần rạn nứt ba đồi tranh bật rễ cây giáo thần của tôi nhằm vào đùi, vào người Mtao Mxây mà phóng tới, mà đâm vào nhưng không thủng. Trận chiến đã lên đến đỉnh điểm khiến tôi đã thấm mệt.

Bước sang hiệp giao đấu thứ ba, lúc này đã thấm mệt, tôi vừa chạy, vừa mộng thấy ông trời, rồi được ông trời chỉ dẫn. Với lời chỉ dẫn mách nước của ông tôi đã nhanh nhẹn dứt khoát kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng. Bằng một đòn chí mạng khiến cho hắn ngã chỏng queo. Hắn thảm bại, chạy trốn cầu xin tôi nhưng tôi không hề khoan nhượng. Tôi kể tội, kết án kẻ thù rồi đâm phập cho hắn một phát. Hành động đó tôi không phải là tôi có tính khát máu mà các bạn phải hiểu đó là lối hành xử quen thuộc, thường thấy ở các thủ lĩnh anh hùng thời cổ đại khi kẻ thù xúc phạm tới danh dự, điều thiêng liêng, cao quý nhất của họ. Tôi không khiến cho cảnh máu chảy đầu rơi xảy ra mà tôi khuyên nhủ dân làng trong bộ tộc của Mtao Mxây cùng hòa nhập với bộ tộc của mình để cùng nhau xây dựng dân làng lớn mạnh hơn với thái độ nhẹ nhàng. Kết thúc trận đấu tôi vui lắm nên đã về bản tổ chức ăn mừng. Lễ ăn mừng chiến thắng là một chuỗi những ngày hội dài kéo dài hết mùa khô và được tổ chức linh đình và sang trọng; đông vui, nhộn nhịp; với đầy đủ phong tục tập quán của đồng bào Ê-đê chúng tôi.

Kể từ đó, tôi trở thành một người tù trưởng giàu có cùng với danh tiếng của một dũng tướng tràn đầy sức trai tráng. Tôi hài lòng với cuộc sống bình yên của buôn làng.

Trên đây là một số bài văn mẫu đóng vai Đăm Săn kể lại trận đánh Mtao Mxây hay nhất do thực hiện, mong rằng các tài liệu này sẽ giúp ích cho các em để hoàn thiện bài văn của mình.

[Văn mẫu 10] Em hãy đóng vai nhân vật Đăm Săn kể lại trận đánh Mtao Mxây để thấy được hình ảnh người anh hùng mạnh mẽ, dám đứng dậy để bảo vệ gia đình

Giáo dục

Bản quyền bài viết thuộc thcs-thptlongphu. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Tác giả: https://thcs-thptlongphu.edu.vn – Trường Lê Hồng Phong
Nguồn: https://thcs-thptlongphu.edu.vn/dong-vai-dam-san-ke-lai-tran-danh-mtao-mxay-hay-nhat/

Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn

Chuyên mục: Tổng hợp