Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

0
125
Rate this post

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm bao gồm dàn ý chi tiết cùng những bài văn mẫu hay nhất do chính biên soạn, tổng hợp từ các bài văn đạt điểm cao của các em học sinh lớp trên toàn quốc sẽ giúp các em làm tốt bài tập làm văn của mình.

Đề bài: Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

Các em đừng bỏ qua: Đóng vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện theo một kết thúc mới

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm
Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

Dàn ý Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

1. Mở bài

Giới thiệu về nhân vật “tôi’ người chứng kiến cái chết thương tâm của em bé bán diêm.

2. Thân bài

Không gian, thời gian gặp gỡ

  • Một đêm lạnh buốt giá, tuyết rơi đầy đường, đêm giao thừa
  • Trên con đường thưa thớt người qua lại, nơi xó tường chật hẹp

Hoàn cảnh

  • Em bé tội nghiệp bán diêm nhưng không ai thương tình mua giúp
  • Tay chân lạnh cóng, chân không mang giày, đầu không đội mũ

Cuộc trò chuyện giữa “tôi” và em bé bán diêm

  • Em bé xưa kia có cuộc sống ấm êm nhưng gia đình phá sản, cuộc sống khốn khó, bà mất
  • Ba hay chửi rủa, mắng nhiếc, bắt đi bán diêm
  • Đói, khát, lạnh giá, thiếu tình thương

Các lần quẹt diêm của em bé

  • Em quẹt que diêm thứ nhất → Lò sưởi
  • Em quẹt que diêm thứ hai → Bàn ăn thịnh soạn
  • Em quẹt que diêm thứ ba → Cây thông nô-en lộng lẫy
  • Em quẹt những que diêm còn lại → Hình ảnh bà hiện lên nâng đỡ tâm hồn em

Cái chết của em bé bán diêm

  • Em bé ngã khuỵu đôi chân xuống nền đất đầy tuyết lạnh, thoáng trên khuôn mặt hồng hào em nở nụ cười mãn nguyện.
  • Nguyên nhân cái chết: Vì đói rét; vì sự thờ ơ, vô cảm của con người

3. Kết bài

Thông điệp sống mà em muốn gửi gắm tới mọi người.

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm
Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 1

Tôi là một cây thông – loài cây đáng yêu được nhà nhà kiếm tìm trong dịp Noel. Sau ngày lễ tưng bừng trang trọng ấy, tôi lại được đem vào trồng lại trong rừng để đến mùa sau tiếp tục góp vui cho con người. Như vậy nghĩa là tôi đã đi qua nhiều mùa Noel lắm và cũng chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động. Nhưng có một câu chuyện khiến tôi nhớ mãi. Câu chuyện về cô bé bán diêm trong một đêm Noel rét mướt.

Phải, đó là một đêm giao thừa, cái rét ùa về như cắt da cắt thịt. Tôi được đặt trong phòng khách sang trọng một ngôi nhà có cửa kính nhìn ra ngoài đường. Tôi đang trầm ngâm chờ thời khắc giao thừa thì ngoài đường có tiếng la ầm ĩ của bọn trẻ con. Tôi nhìn ra, thấy đám trẻ con nhà giàu hư đốn đang chuyền nhau chiếc giày rách nát của một cô bé bán diêm. Cô bé gầy gò, yếu ớt, ăn mặc rách rưới đuổi theo chúng đến ngã nhào trên tuyết. Chiếc giày còn lại của cô tuột ra, một chiếc xe trượt tuyết chạy qua, cô né người vội tránh, bánh xe nghiến vào chiếc giày rồi cuốn cả đi. Cô bé ôm mặt khóc nức nở đầy bất lực. Lòng tôi trào lên niềm thương xót khôn nguôi. Cô bé là con cái nhà ai mà tội vậy?

Tôi đem câu hỏi ấy hỏi cậu bàn ăn trong phòng. Cậu ta lắc đầu ngậm ngùi kể cho tôi nghe về cô bé. Trước đây, nhà cô ở ngay phía sau ngôi nhà tôi đang đứng. Đó cũng là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác, không giàu có sang trọng nhưng rất ấm áp yên vui. Thế rồi mẹ cô bé mất, bà nội – người yêu thương cô nhất cũng ra đi. Cha cô buồn tủi, chán chường suốt ngày uống rượu không thiết đến chuyện làm ăn khiến gia cảnh ngày một lụi bại. Thế rồi, ngôi nhà bị tịch thu, hai cha con phải dọn đến một ngôi nhà tồi tàn để ở. Cô bé phải đi bán diêm từ ngày ấy. Hàng ngày, cô đi rao suốt dọc phố từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về, vậy mà vẫn còn bị cha đánh đập. Đêm nay giao thừa, có lẽ cha cô lại uống say bắt con đi bán diêm…

Cô bé vẫn bơ vơ trên đường. Người như co lại trong chiếc áo choàng rách nát. Gặp ai cô cũng đưa diêm ra mời. Nhưng trong cái đêm đặc biệt như đêm nay, ai ai cũng vội vàng đi về với gia đình, có ai để ý đến một cô bé bán diêm? Hai chân cô bé như tím bầm, đông cứng lại, cô không bước tiếp được nữa. Ánh mắt cô bé nhìn về phía chúng tôi thèm thuồng, xót xa. Rồi cô nhìn xuống những bao diêm… Cô cố gắng len chân về phía khe tường giữa hai ngôi nhà kề nhau. Tôi thấy cô lặng lẽ giở một bao diêm và quẹt que diêm đầu tiên. Ánh sáng của que diêm phản chiếu ánh mắt lấp lánh của bé. Tôi thấy trong đôi mắt ấy hiện lên một lò sưởi ấm áp, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm. Thế rồi que diêm thứ nhất vụt tắt. Đôi mắt cô bé như hụt hẫng, cô do dự thoáng chốc rồi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Đôi mắt cô long lanh, bờ môi khẽ cử động, có lẽ cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Que diêm thứ hai vụt tắt, cô quẹt tiếp que diêm thứ ba. Lần này, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của mình trong mắt cô bé. Trên mình tôi treo rất nhiều thứ đồ chơi và cô bé đang sung sướng chạy nhảy xung quanh tôi. Nhưng rồi ảo ảnh lại vụt tan, cô bé háo hức quẹt tiếp que diêm thứ tư. Tôi không rõ cô bé nhìn thấy gì trong que diêm ấy, chỉ biết gương mặt cô sáng bừng lên một cách kì lạ. Đôi mắt rạo rực, ấm áp và say mê. Khi que diêm thứ tư vụt tắt, tôi nghe cô hoảng hốt nói trong nước mắt giàn giụa:

Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu! Bà cho cháu đi theo bà về với Thượng đế chí nhân! Bà đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ cháu….!

Vừa nói cô vừa vội vàng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác. Cũng chính lúc ấy, giờ giao thừa đã điểm. Trong ngôi nhà tôi đang đứng, mọi người ùa đến quanh tôi. Tôi phải trở lại với công việc của mình không tiếp tục dõi theo cô bé bán diêm được nữa.

Sáng hôm sau, tôi thấy có tiếng lao xao nơi khe tường tối qua cô bé bán diêm đã đứng. Tôi thấy người ta tụ tập rất đông bàn tán. Cô bé bán diêm đêm qua đã chết. Cô chết giữa rất nhiều những que diêm đã cháy.

Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm – tiếng một ai đó cất lên bình thản.

Đã nhiều mùa Giáng sinh qua đi, cái chết của cô bé bán diêm khiến tôi bị ám ảnh khôn nguôi. Tôi không còn thấy vui mừng mỗi khi Giáng sinh về mà ngoài đường còn có những cô bé bán diêm… Và tôi ước trên đời này sẽ không còn những cô bé, cậu bé bán diêm như vậy nữa.

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 2

Tôi là một bức tường xinh đẹp, được sống trong một gia đình có điều kiện nên chủ nhà luôn chăm chút cho tôi. Gần ngày tết, tốt được khoác lên mình một bộ áo mới màu vàng trông thật đẹp đẽ. Ở đây, tôi được chứng kiến nhiều câu chuyện thú vị, có câu chuyện khiến tôi nực cười, có câu chuyện khiến tôi xúc động, có câu chuyện để lại trong lòng một nỗi đau đáu khôn nguôi. Có một câu chuyện mà đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không khỏi buồn lòng và đau đớn nhưng tôi vẫn muốn kể cho các bạn nghe để mong các bạn hiểu được rằng chỉ có tình thương của con người dành cho nhau mới cứu vớt được những số phận đầy bất hạnh và ngang trái.

Đó là một đêm giao thừa, đêm ấy trời rét như cắt, lạnh giá, người tôi như đóng băng trước cái thời tiết quỷ quái này, những bông tuyết rơi xuống để lại trên mặt đường đầy lạnh lẽo. Một em bé nơi góc đường lang thang một mình với những bao diêm đem bán. Tiếng em gọi bán nghe sao mà thảm thiết:

– Cô, chú mùa diêm cho con với ạ

– Bạn ơi, mua diêm giúp mình với!

Có lẽ vì quá lạnh, tiếng em ngày càng nhỏ dần đi, người run cầm cập, vậy mà đáp lại lời mời ấy là những ánh nhìn vô cảm và cái lắc đầu không mấy thiện cảm. Thật xót xa, giữa cái thời tiết khắc nghiệt này, cô chủ nhà của tôi đang cùng mẹ làm bánh kẹo trong một ngôi nhà ấm áp với hoa thường xuân và những ngọn nến lung linh, còn cô bé kia vẫn một mình dò dẫm nơi phố xá chào mời bán từng bao diêm nhỏ. Tôi thương em vô cùng, tôi muốn đội lên đầu em bé đáng thương kia chiếc mũ lông ấm áp, mang cho em đôi giày vải dẫu mỏng manh thay cho đôi chân trần tội nghiệp kia, khoác lên mình em chiếc áo để nguôi đi phần nào cái lạnh giá trong em, nhưng tôi không thể, đành ngậm ngùi dõi theo từng bước chân em trong niềm thương xót vô bờ.

Có lẽ vì quá lạnh nên em tìm đến chỗ tôi để ngăn đi sự buốt giá của những cơn gió vô tình thổi ngang. Tôi lấy thân hình rộng lớn của mình mà vỗ về em.

Ân cần hỏi:

-Hôm nay có bán được nhiều không cô bé?

Em nhìn tôi đầy ái ngại trả lời:

– Cũng không được bao nhiêu chú ạ, cháu đi từ sớm tinh mơ mà cả ngày bán được có hai bao. Giờ cháu lạnh lắm, bụng lại đói cồn cào vì chưa được ăn gì nữa.

– Thế sao cháu không về nhà cùng gia đình, cũng sắp đón giao thừa đến nơi rồi đó- Tôi xúc động hỏi.

Có lẽ câu hỏi của tôi không đúng lúc hay đúng hơn là hình như từng lời tôi hỏi đều cứa nát vào tim cô bé đáng thương, cô bé run rẩy trong tiếng nấc nghẹn ngào mà thưa:

– Cháu mồ côi mẹ từ nhỏ, trước đây cháu sống với bà và ba, giá đình cháu hồi xưa cũng hạnh phúc và êm ấm lắm…Nhưng….rồi…khi bà cháu…mất, gia đình bị mất hết của cải, từ đó bà cũng trở nên nổi nóng, tức giận, đánh mắng chửi rủa cháu….giờ cháu chưa bán được diêm mà về chắc chắn ba sẽ đánh cháu…

Rồi trong tiếng khóc nghẹn ấy, tôi nghe được lời em kể về những ngày em đón giao thừa ấm áp bên người bà đáng kính của mình, được bà chăm sóc, thương yêu trong ngôi nhà xinh đẹp có những dây thường xuân bao quanh. Dường như em đang sống lại với những ngày đẹp đẽ như thế để quên đi thực tại nghiệt ngã và đau thương lúc này, cô đơn, lạnh giá nơi xó tường chật hẹp. Em thiếu thốn cả vật chất và tinh thần, không một ai cưu mang em lúc này cả. Càng về đêm trời càng lạnh, em bé cố thu đôi chân mình lại nhưng càng lúc em càng tái nhợt đi, đôi bàn chân em cứng đơ lại. Rồi em cười bảo, nụ cười sao mà chưa xót quá:

– Giá mà lúc này quẹt đi que diêm mà sưởi thì ấm phải biết chú nhỉ? Giá mà lúc này có ngọn lửa ấm để mà hơ ngón tay chú nhỉ?

Tôi chưa kịp trả lời em thì thấy bé đã mở hộp diêm, lấy que diêm đầu tiên ra quẹt. Ngọn lửa trên que diêm sáng dần rồi rực hồng lên sáng chói. Lúc này nhìn vào đôi mắt to sáng ấy, tôi như thấy hình ảnh cô gái bé nhỏ đang ngồi trước lò sưởi ấm áp, dơ đôi bàn tay lạnh cóng mà hít hà hơi ấm. Ánh lửa sáng chói trong chiếc lò sưởi bằng sắt in những hình nổi bóng loáng khiến em không khỏi thích thú và khoái chí. Em ước rằng giữa đêm lạnh giá này mà ngồi trước lò sưởi hàng giờ thì ấm phải biết. Nhưng vừa duỗi chân ra để sưởi thì chiếc lò vụt tắt, niềm tiếc nuối hiển hiện trên khuôn mặt tội nghiệp kia. Em bần thần cả người khi nghĩ rồi trở về cha sẽ đánh mắng em không thôi, cha em đã giao cho em đi bán diêm mà, sao em lại tự ý như thế.

Em thực sự rất sợ, nhưng có lẽ vì lạnh quá mà em không chịu nổi đành đánh liều quẹt tiếp quê diêm thứ hai. Diêm lại bắt đầu cháy và sáng rực lên. Ánh mắt của em thu hút tôi, trong ánh mắt ấy tôi thấy một bàn ăn dọn sẵn, khăn trải bàn trắng tình với những bát đĩa sứ, một còn ngỗng quay trên lưng có dao găm tiến về phía em, ánh mắt sáng ngời trong nỗi sung sướng khó tả. Nhưng rồi que diêm vụt tắt, chẳng có một bàn ăn thịnh soạn nào như em mộng tưởng cả. Em lại một mình co ro nơi đây, từng cơn gió mang cái rét cắt da cắt thịt vẫn cứ mặc nhiên thổi, người qua đường hò hẹn cùng nhau vẫn thản nhiên đi, chẳng một ai, chẳng một ai xót xa, thương cảm trước cảnh tình của em bé bán diêm tội nghiệp cả.

Rồi em lại tiếp tục quẹt que diêm thứ ba, que diêm lại sáng rực một vùng nhỏ. Sâu trong mắt em là hình ảnh những cây thông nô-en lộng lẫy và đẹp đẽ, những ngọn nến lung linh hiện lên cùng những món quà được xếp đặt tuyệt mỹ, tất cả thôi thúc em khiến em như muốn chồm dậy mà đi tới, mỉm cười đón nhận lấy những yêu thương lúc này. Nhưng rồi que diêm lại vụt tắt, em lại một lần nữa hụt hẫng, tiếc nuối.

Chao ôi, những điều em ước mơ thật bình dị, chẳng phải giàu sang phú quý, chỉ là lò sưởi, là món ngon, là cảnh sum họp mà bao đưa trẻ bình thường có được. Thật đáng thương, tôi thực sự không thể kìm nổi lòng mình nữa, tôi khóc, khóc cho em, khóc cho chính sự thờ ơ của những kẻ qua đường kia và khóc cho cả sự vô dụng của chính mình không thể làm gì ngay lúc này để giúp đỡ em cả.

Rồi em lại tiếp tục quẹt những que diêm còn lại trong bao, những que diêm mang chút ánh sáng đến soi rọi cuộc đời tăm tối của em. Trong ánh mắt đờ đẫn kia hiện lên hình ảnh người bà hiền từ năm xưa, bà trở về với em trong khi em tuyệt vọng và cùng cực nhất. Bà thật đẹp lão, mỉm cười đầy yêu thương với em, trong tiềm thức em cất lên tiếng lòng thổn thức:

– Bà ơi, bà đừng đi, bà hãy mang cháu theo với bà ơi, cháu muốn được bên bà, được cùng bà đến chốn thiên đường cùng Thượng đế chí nhân. Bà đừng bỏ cháu bà nhé!

Và những que diêm kế tiếp lại được em thắp sáng, em sợ rằng khi những que diêm tắt đi bà sẽ biến mất. Khi que diêm cuối cùng vụt tắt cũng là lúc em bé ngã khuỵu đôi chân xuống nền đất đầy tuyết lạnh, thoáng trên môi em nở nụ cười mãn nguyện. Em đã thực hiện được ước nguyện của mình, đến nơi thiên đường có sự yêu thương, chở che của bà, và có lẽ, với em giờ đây đó là điều tốt nhất dành cho mình.

Tôi đã khóc rất nhiều trong đêm giao thừa ấy, đêm mà người người đang ngập tràn hạnh phúc trong căn nhà ấm áp, ở một nơi lặng lẽ, một cái chết thật thương tâm đã xảy ra. Sẽ chẳng có ai biết rằng cô bé đã trải qua những gì và đau đớn, tủi khổ đến nhường nào. Sẽ chẳng ai thấy được bảo nỗi đau mà đứa trẻ thơ đáng thương kia phải gánh chịu. Và cũng chẳng ai biết cái chết của em đẹp đến nhường nào? Họ chỉ thấy một xác chết giữa hai góc tường, trên khuôn mặt nở nụ cười xinh xắn, họ sẽ không biết hoặc không muốn thừa nhận rằng chỉ vì sợ thơ ơ, vô tâm của mình mà đã cướp đi sinh mạng của một đứa trẻ thơ ngây, tội nghiệp. Giá mà họ giang tay trao cho em chiếc bánh mì nóng hổi, giá mà họ mang cho em chiếc áo lành lặn, giá mà họ mua giùm cho em một bao diêm nhỏ bé kia thì có lẽ em đã khác rồi.

Thời gian cứ thế vô tình trôi, tôi vẫn ngày ngày đứng đây, kiên cường, vững chãi bảo vệ chủ nhân thân yêu của mình và chứng kiến những phần đời bất hạnh. Đây đó, vẫn còn nhiều những em bé bán diêm cần được chúng ta đang tay cưu mang, giúp đỡ, dù bất kỳ ai, ở đâu, hay lúc nào, hãy mở rộng tấm lòng thương cảm của mình mà chở che cho các em, hãy nên biết rằng, trẻ em chính là những mầm non, hơn bất kỳ ai khác, các em cần được bảo vệ và yêu thương, nên hiểu được rằng: “cho đi là còn mãi”.

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 3

Tôi là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố. Tôi co ro trong chiếc hộp nhỏ vì hôm nay là Giáng sinh cơ mà . Tôi nghe tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường phố lạnh cóng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cô bán chúng tôi đi để mang về những đồng tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân. Cô chủ bán rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diêm thế mà không ai mua chúng tôi cả .Càng về đêm ,trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng ,rẻ tiền. Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp. Có thể đó tiếng cười vui vẻ của một gia đình nào đó trogn thật ấm cúng và đầy đủ với gà tây,rượu và bánh trái …Cô chủ có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một. Khi đến lượt tôi thì cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phúc. chắc hẳn cô chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đêm đông. ĐÊM Giáng sinh- noel an lành …

Cuộc sống không có ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diêm là một ước mơ của một tâm hồn bé bổng và trong sáng, mỗi ánh lửa bùng cháy là chút tình thương đâu đó còn sót lại của lòng nhân. Câu chuyện kết thúc thật buồn nhưng đâu đó ta vẫn thấy một kết thúc có hậu, chắc hẳn cô bé đã nghĩ rằng mình đã về với mẹ của mình, được nép vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.

“Hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hãy cứ tiếp tục ước mơ …” đó là thông điệp đằng sau câu truyện, cô bé chết nhưng không phải một cái chết vô nghĩa, cô vẫn còn đâu đó trong suy nghĩ của những người lớn chúng ta rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé bổng không có nhiều điều kiện như mình – đó là lòng nhân ái.

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 4

“Lời kể sáng tạo của một thiên thần nhỏ đi chơi đêm Giao thừa …

Đêm Giao thừa rét buốt và lạnh lẽo, một em bé len lỏi giữa đám người đông nghẹt. Bóng nhỏ bé đáng thương đó lọt vào mắt tôi. Không hiểu sao lòng tôi trào dâng một niềm thương cảm vô bờ bến. Bỏ bạn bè để âm thầm đi theo cô bé, tôi nhìn thấy cả ý nghĩ trong đầu của em. Thật đáng thương! Một em bé sớm mất đi người bà và người mẹ – những người thương em nhất, mất đi ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh để sống cùng người cha nghiệt ngã độc ác, suốt ngày rượu chè be bét rồi sau đó là trút cả lên đầu em, để sống trong căn gác xép gần sát mái, nơi gió lùa chẳng khác gì ngoài trời rét mướt, cái cuộc sống mà em đang phải chịu khiến lòng tôi đau nhói.

Đôi mắt em ngước nhìn những con người kia với vẻ đáng thương, tôi cứ nghĩ sẽ có ai đó động lòng mà mua cho em một bao diêm. Nhưng hỡi ôi, chẳng ai mua giùm em, cũng chẳng ai bố thí cho em đồng nào. Đôi mắt em ướt nhoẹt nước mắt – những giọt nước mắt buồn tủi và cay đắng. Cái đói và cái rét làm bàn chân trần buốt giá của em tê cứng lại, em khép mình trong góc tối của bức tường ngôi nhà gần đó. Gió vẫn rít từng cơn …. Tuyết phủ lên đầu em hờ hững… Chao ôi, cảnh tượng mới đáng thương làm sao! Tôi phải làm gì để em có chút hi vọng vào cuộc sống đây?

Những người đi trên đường … Họ thực sự độc ác như chính lòng dạ của Mụ Mùa Đông, với áo ấm, với khăn choàng kín cổ và bít tất ấm áp , họ có nhìn thấy em bé cô đơn và mỏng manh … hay họ nhìn thấy nhưng làm lơ đi, cứ coi như mình không thấy. Tôi chẳng còn hi vọng gì về họ … Ánh mắt tôi ái ngại nhìn em, thân hình gầy gò run bần bật theo từng cơn gió rít, “Em bé ơi …. quẹt diêm đi, em sẽ chết rét mất …” Lòng tôi bật ra câu nói đó. Và dường như em hiểu tôi, em ngước đôi mắt lờ đờ và mệt mỏi về phía tôi (mặc dù chẳng bao giờ em nhìn thấy tôi) … Không, em đang nhìn ngôi nhà bên kia qua cửa sổ với bố, mẹ, những đứa con cùng thức ăn dọn sẵn trên bàn và cây thông Noel, với ấm áp lò sưởi và thơm phức mùi ngỗng quay. Chỉ cách một bức tường thôi, một bức tường thôi …. Là đứa em lạnh cóng bé nhỏ của tôi và là một gia đình hạnh phúc.

Đánh liều, em quẹt diêm thật. Lần thứ nhất, tôi thấy rõ trước mắt em hình ảnh mờ ảo của lò sưởi với hơi ấm bốc lên nghi ngút, em cười và duỗi chân ra, nhưng rồi trước em chỉ còn là màn đêm lạnh lẽo khi diêm vừa tắt. Lần thứ hai, que diêm bốc cháy với bàn ăn và những con ngỗng quay nóng hổi, thơm phức cùng dĩa, dao sẵn sàng. Em giơ tay muốn níu kéo lại tất cả nhưng rồi cũng chỉ là vô vọng. Lần thứ ba, que diêm cháy bùng và cây thông Noel hiện ra, một cây thông thật lộng lẫy và cao to, với những chùm sao giấy và những món quà. Rồi cũng vụt tắt theo những mộng tưởng dường như là bình thường của những đứa trẻ khác nhưng lại có ý nghĩa to lớn đối với em. Tôi khóc …. khóc thật rồi … Đứa em nhỏ tôi chưa từng biết đến … Từ khi tôi vẫn chưa trở thành thiên thần nhỏ. Lần thứ tư em quẹt diêm với ánh mắt đờ đẫn và vô vọng, nhưng kìa, Bà hiện lên hiền từ và đẹp lão vô cùng trước mắt em. Những khao khát cháy bùng trong em, em kêu lên – những tiếng kêu từ tận đáy lòng:” Bà ơi, bà đừng đi, bà cho cháu theo với, cháu biết rằng que diêm vụt tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay, cây thông… cháu không cần gì hết, cháu chỉ cần bà thôi, bà cho cháu đi cùng nhé” … Rồi như một kẻ điên, em quẹt hết những que diêm mà em có thể vơ lấy. Diêm cháy sáng rực một vùng như ban ngày, Bà rực rỡ và đẹp vô cùng, rồi bà nắm tay em, hai bà cháu cùng bay lên cao theo những đốm lửa nhỏ bé như vì sao … sau lưng em, đôi cánh thiên thần hiện ra … Em trở về với Thượng đế cùng bà, tôi khóc, nhưng nước mắt tôi không mặn mòi và chua chát như trước nữa, tôi thấy hạnh phúc, vì cuối cùng em cũng đã đạt được ước mơ…

Sáng hôm sau, người ta thấy xác em bé nằm giữa góc hai bức tường với nụ cười và đôi má ửng hồng. Và xung quanh em, những bao diêm đốt dở vung vãi… Không ai hiểu nổi vì sao em chết… Có ai biết đâu sự vô tâm của họ dẫn đến cái chết đau lòng… Nhưng cái chết đó là sự giải thoát cho một cuộc sống khốn cùng của đứa trẻ nhỏ bé…

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 5

Vào đêm giao thừa ấy, trời rất lạnh và tuyết rơi xối xả. Tớ đầu trần, chân đất cùng những gói diêm vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết đang rơi đầy trên mái tóc của mình. Tớ ko dám về nhà vì sợ bố đánh, vả lại ở nhà cũng chẳng hơn gì cả.

Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng toả ra. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân tớ vẫn đóng băng vì lạnh, tớ chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Tớ quýet định bật diêm. Que thứ nhát bật lên, hơ tay trên ngọn lửa nhỏ em tưởng mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi. Lửa vụt tắt, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.

Tớ bật que diêm thứ hai, bức tường thứ trước mặt bỗng trở nên trong suốt khiến tớ có thể nhìn thấy trong nhà một bàn ăn phủ khăn trắng với con ngỗng quay. Nhưng điều khiến tớ thấy lạ nhất là con ngỗng quay tự dưng từ trên điac nhảy xuống rồi tiến về phía em vớ con dao cắm tr’c ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, tớ ko còn thấy j nữa ngoài bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo ngay tr’c mắt.

Tớ bật thêm que nữa, và tớ thấy mình đnag ngồi trước cây thông noel trang hoàng. Với tay về phía cây thông , que diêm tắt lịm, tớ thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi tớ thấy một vì sao rơi xuống, “chắc có ai đó vừa mới từ giã cõi đời”, tớ nghĩ thế vì tớ nhớ đến lời bà, người duy nhất yeu quý tớ trên cõi đời này.

Tớ lại bật tiếp que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mặt tớ một vầng sáng hiện ra, và… bà tớ đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm. ” Bà ơi!”, tớ khóc nấc lên, ” Bà mang cháu cùng đi nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và cây thông rực rỡ”. Tớ nức nở khóc, rồi tớ đốt hết những que diêm trong bao để níu kéo bà ở lại. Tớ chưa bao trông thấy bà đẹp lão và cao lớn đến thế. Bà ôm tớ trong vòng tay rùi cả hai cùng bay lên, trong ánh sang và niềm hân hoan, xa mặt đất dần dần, tớ đã đến nơi ko còn đói khát và nỗi khổ đau.

Sáng hôm sai, người ta thấy tớ đang ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người ai cũng nghĩ tớ đốt diêm để sưởi ấm cho mình nhưng chẳng ai biết đc những điều kì diệu mà tớ đã nhìn thấy nhờ những que diêm đó.

Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Mẫu 6

Tôi là một trong những chiếc que diêm được cô chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp hóa trong thành phố.

Tôi co ro trong chiếc hộp nhỏ vì hôm nay là Giáng sinh cơ mà . Tôi nghe tiếng rao bán diêm của cô chủ vang vọng mãi trên các đường phố lạnh cóng đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cô bán chúng tôi đi để mang về những đồng tiền ít ỏi trang trải phần nào cuộc sống khó khăn của gia đình và bản thân. Cô chủ bán rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diêm thế mà không ai mua chúng tôi cả .Càng về đêm ,trời càng lạnh, cô chủ chắc cũng như chúng tôi, đang co ro trong bộ áo mỏng ,rẻ tiền. Tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giáng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chúc nhau năm mới khi cô bé đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô dừng chân rất lâu ở một nơi chốn nào đó. Có thể đó là một cửa hàng với những cây thông trang trí thật đẹp. Có thể đó tiếng cười vui vẻ của một gia đình nào đó trogn thật ấm cúng và đầy đủ với gà tây,rượu và bánh trái …Cô chủ có vẻ như đói lắm rồi, cô nép vào những tòa nhà để nép mình trước những cơn gió lạnh. Chần chừ,cô lấy ra một que diêm và quẹt. Ánh lửa le lói bừng sáng trong màn đêm giá lạnh. Tôi chợt nghĩ:” Cô quẹt một que diêm thì làm sao có thể xua tan lạnh giá”. Nếu như những người ngoài kia chịu thương xót mua cho cô bé ít diêm thì có lẽ giờ này cô bé đã được về nhà. Khi cô bán được diêm ba cô sẽ không đánh cô nữa.  Cô bật cháy chúng tôi, từng que diêm một.

Lần thứ nhất tôi thấy cô ấy mỉn cười trong đôi mắt ấy hiện lên một lò sưởi ấm áp, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm. Nhưng rồi que diêm lại vụt tắt. Lần quẹt diêm thứ hai, đôi mắt cô long lanh, bờ môi khẽ cử động, có lẽ cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Tôi nghe thấy tiếng cô bé vui mừng:’ A! Một bàn đồ ăn ngon”. Tôi giật mình. Cô bé đang tưởng tượng ra ư? Tội nghiệp cô gái nhỏ, chắc cô đan lạnh và đói lắm rồi.  Lần thứ ba, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của một cây thông noen treo rất nhiều thứ đồ chơi và cô bé đang sung sướng chạy nhảy cây thông đó. Hóa ra cô bé quẹt diêm để thỏa mãn ước mơ nhỏ bé của mình.  Que diêm thứ tư, khi ấy đến lượt tôi thì cô bé đã ngã xuống nền tuyết giá lạnh. Trước khi vụt tắt tôi vẫn thấy trên môi cô bé hé nở một nụ cười . Nụ cười của hạnh phúc, miệng không ngừng gọi tên:” Bà, bà ơi. chờ cháu với”

Cuộc sống không có ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diêm là một ước mơ của một tâm hồn bé bổng và trong sáng, mỗi ánh lửa bùng cháy là chút tình thương đâu đó còn sót lại của lòng nhân. Câu chuyện kết thúc thật buồn nhưng đâu đó ta vẫn thấy một kết thúc có hậu, chắc hẳn cô bé đã nghĩ rằng mình đã về với mẹ của mình, được nép vào lòng mẹ như cô hằng mơ ước.

“Hãy biết ước mơ dù đôi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hãy cứ tiếp tục ước mơ …” đó là thông điệp đằng sau câu truyện, cô bé chết nhưng không phải một cái chết vô nghĩa, cô vẫn còn đâu đó trong suy nghĩ của những người lớn chúng ta rằng sống phải có hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thì cũng không được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xót cho một tâm hồn bé bổng không có nhiều điều kiện như mình – đó là lòng nhân ái.

**********

Trên đây là 6 bài văn mẫu là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm sẽ là tư liệu hữu ích phục vụ các em trong quá trình học tốt môn ngữ văn lớp 8.

Giáo Dục

Bản quyền bài viết thuộc thcs-thptlongphu. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://thcs-thptlongphu.edu.vn
https://thcs-thptlongphu.edu.vn/la-nguoi-chung-kien-canh-co-be-ban-diem-trong-dem-giao-thua-em-hay-ke-lai-cau-chuyen-co-be-ban-diem/

Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn

Chuyên mục: Tổng hợp