Đề bài: Kể về ông nội của em lớp 6
Tuyển tập Văn mẫu 6 chủ đề kể về ông nội của em của các bạn học sinh trên khắp mọi miền Tổ quốc được tổng hợp và biên soạn cho các em tham khảo. Mỗi bài viết lại cho các em thêm một cách nhìn mới, một tình cảm mới về người ông của mỗi bạn.
Từ những bài văn mẫu kể về người ông nội của các bạn học sinh lớp 6, hi vọng các em không chỉ biết phát triển tình cảm mà còn biết cách sử dụng khéo léo các biện pháp nghệ thuật được học trong phần ngữ văn 6.
Bạn đang xem: Tuyển tập văn mẫu Kể về ông nội của em lớp 6
Bài văn ngắn kể về ông nội – lớp 6
Với yêu cầu viết bài văn ngắn kể về ông nội, các em học sinh cần đặc biệt chú ý tiết chế nội dung tả về ông, bà đáng kính của em mà nên tham khảo các bài viết văn tả ông của em lớp 4 hoặc các đoạn văn ngắn tả về ông lớp 3 để cho vào nội dung bài văn có độ dài giới hạn, tránh lạc đề sang văn miêu tả. Các bạn có thể tham khảo bài làm sau để học cách làm văn ngắn hợp lý.
Trong gia đình của em, người lớn tuổi nhất chính là ông nội.
Ông năm nay đã ngoài bảy mươi lăm tuổi. Khuôn mặt ông vuông vắn cùng những nếp nhăn xô nhau lại nhưng đầy phúc hậu. Nhất là lúc ông cười, hàm răng ố vàng bởi khói thuốc lá của ông thật hiền từ với chúng em.
Ông trước đây làm kế toán trưởng ở công ty nhưng bây giờ ông đã nghỉ hưu được hơn mười năm rồi. Hằng ngày ông thường ở nhà trông nom nhà cửa, nuôi các con vật nhỏ và trồng cây cảnh là thú vui tuổi già của ông. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng mắt ông vẫn rất tốt, ông có thể tự tỉa cây, bắt sâu mà không cần đeo kính hay cần con cháu trợ giúp.
Những lúc buồn vì ở nhà một mình, ông thường sang nhà quanh xóm nơi có những người bạn già trong khu phố chơi, để cùng bàn luận những việc trong cuộc sống hàng ngày hoặc là làm thơ hay chơi cờ. Ông thường dạy em những bài học hay về cuộc sống, những bài học ấy đã được ông đúc kết từ chính kinh nghiệm sống mấy chục năm của mình. Những bài học ấy cùng cũng lời dạy bảo ân cần của ông luôn là hành trang quý báu để em trưởng thành, từng ngày biến em trở thành một người có ích.
Em rất yêu quý và kính trọng ông, em sẽ cố gắng học thật giỏi để ông và cả nhà vui lòng.
Tuy bài văn kể về ông nội ngắn nhất được viết ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn đầy đủ ý nghĩa và có sử dụng các biện pháp nghệ thuật nhất định: sử dụng ca dao tục ngữ, liệt kê,… cho các em học sinh tham khảo.
Ngoài ra dưới đây, có tổng hợp thêm những bài văn kể về ông nội lớp 6 hay nhất cho các em học sinh tham khảo thêm để đa dạng vốn từ ngữ, mở rộng tư duy quan sát, kể chuyện, từ đó các em sẽ làm ra những bài văn kể về ông của riêng mình thật ý nghĩa và hấp dẫn.
Ông dạy cháu trở thành một người đàn ông mạnh mẽ
Văn mẫu kể về ông nội của em hay nhất lớp 6
Bài số 1 – Kể về ông nội đã mất của em
Hôm qua là sinh nhật ông nội tớ! Ông mất khi tớ vừa tròn 6 tháng tuổi! Ông mất khi tớ chưa kịp có những khái niệm hay nhận biết cụ thể về ông nhưng tớ luôn có những cảm giác rõ ràng về ông qua những chuyện kể của bà và mọi người trong gia đình.
Người ta nói “sống gửi thác về” và khi con người ta trở về với cát bụi thì người trần gian lấy ngày giỗ để tưởng nhớ họ… Nhưng gia đình tớ hơi khác một chút, ngày giỗ đã đành nhưng vào ngày sinh nhật của ông bà, hay bác tuy đã mất rồi nhưng cả nhà đều làm gì đó để tưởng nhớ.
Nếu ông còn sống thì lần này là ngày sinh thứ 98 của ông, bố mẹ sửa lễ, còn tớ đi làm thật sớm để mua hai chục sen thắp hương bàn thờ ông bà. Tớ cũng không biết có phải ông nội thích hoa sen hay không, nhưng một năm trước khi bà mất, vào ngày giỗ ông bà đã nhất định nói tớ phải tìm mua bằng được chục sen trắng thắp hương ông… Tớ nhớ điều đó và hôm qua dậy thật sớm, mua hai chục sen mang về nhà rồi mới vòng xe đi làm. Sáng sớm nay tớ nghe tiếng bố mẹ trò chuyện trên tầng 4, khen rằng tớ mua sen đẹp quá, những cánh sen trên bàn thờ ông bà đã xòe cánh và tỏa ngát hương… Tớ biết bố mẹ tớ đang rất vui…
Ông ngoại mất trước khi tớ ra đời 10 năm, ông nội mất khi tớ được nửa tuổi… Ông ngoại là thầy giáo, còn ông nội là nhà ngoại giao, đôi khi tớ ao ước lắm lắm rằng tuổi thơ của mình có cả hai người ông dạy bảo. Tớ không có những phút được ông đưa đi chơi, được ông dạy cho mọi điều trong cuộc sống. Tớ thèm cảm giác được có ông. Có ông sẽ tuyệt thế nào nhỉ? Bố mẹ cả ngày bận rộn với công việc, bà có thời gian trông nom các cháu nhưng có những phút bận cơm nước, anh chị em có lúc còn phải học… vậy là trong gia đình đương nhiên ông sẽ là người có nhiều thời gian nhất để “thủ thỉ” với cháu rồi.
Và thế là tớ thích tưởng tượng cảnh nếu từ nhỏ tớ còn cả ông nội và ông ngoại, tớ sẽ hỏi ông những điều gì, ông sẽ trả lời tớ ra sao.
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông ngồi trên chiếc ghế sắt Liên Xô ở hiên nhà và đọc tờ báo Nhân Dân.
Tớ thích tưởng tượng cảnh chiều chiều ông dạy tớ học bài, cho tớ đi Bách Thảo và nói cho tớ tên của từng loại cây.
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông bà hàng chiều dắt tay nhau sang nhà các con cháu chơi và trở về vào đúng giờ cơm tối…
Hồi học cấp I, có lần tớ phải ở nhà một mình, tớ rất sợ, và bạn có biết tớ đã làm gì không? Tớ nhìn lên bàn thờ ông, và nghĩ rằng, đừng sợ, vì ông luôn ở bên cạnh mình! Thấy bạn bè có ông đưa đi học, ông kể cho bao nhiêu chuyện, dậy bao nhiêu điều thú vị… tớ ghen tỵ lắm. Tớ có bà, điều đó đã là hạnh phúc hơn bao nhiêu người rồi, bà chăm sóc tớ từ nhỏ, bà dậy tớ rất nhiều điều, nhưng vẫn khác lắm nếu tớ còn ông…
Trong cảm nhận và tưởng tượng của tớ, ông là một nhà ngoại giao tuyệt vời, ông là người yêu nước, là người chịu hy sinh, là người chồng tình cảm, là người cha tận tụy với 9 người con, người bố chồng luôn tâm lý với cô con dâu là mẹ tớ, là người ông cực nghiêm khắc với các anh chị tớ… Ông không nói nhiều, ông cười rất hiền, và ông biết không, ánh mắt ông trong tấm ảnh trên bàn thờ đã tiếp sức cho tớ rất nhiều!
Các anh chị em nhà tớ chưa bao giờ chán nghe chuyện tình những năm đầu thế kỷ XX của ông bà. ( Ông bà tớ là phù dâu và phù rể trong một đám cưới, và hôm đám cưới người bạn ông bà, có một tiếng sét yêu đã đánh đoàng một cái… thế là sau này có bọn tớ đấy)… Và ông bà, luôn là hình mẫu đẹp để chúng tớ hướng tới.
Tớ không bao giờ quên câu chuyện cái tên của tớ được ông đặt giữa những Mai Anh, Ngọc Anh… làm bà và bố mẹ đau đầu vì lựa chọn, và ông đã “thắng” cả nhà với cái tên theo tớ suốt cuộc đời đấy!
Tớ không bao giờ quên chuyện kể vào ngày đầy tháng tớ, ông nội lom khom xếp cả một hộp bánh quy- mấy chục chiếc bánh nhỏ xíu thời bao cấp khó khăn đó thành chữ A – biểu tượng tên của tớ!
Tớ không bao giờ quên chuyện kể những lúc bà đi chợ nấu cơm, ông được giao nhiệm vụ đặc biệt là bế tớ. Chẳng mấy người cha, người ông biết ru trẻ con, ông tớ cũng vậy, nhưng bạn có biết ông RU tớ thế nào không: “Dùng dình dùng dình, dùng dình dùng dình”. Tớ không biết ý nghĩa của những câu ông Ru, nhưng tớ biết khi bế tớ và nói những câu như thế, ông nghĩ rằng cháu gái của mình sẽ ngoan, rất ngoan.
Tớ không bao giờ quên mọi người kể khi tớ đầy nửa năm, ông mất. Đó là một ngày hè nóng lắm… Hôm ấy tớ vô tư ở bên nhà hàng xóm và ăn hết hơn một đĩa bột rất to…
Ông tớ dáng cao cao, gầy gầy. Ông bị cận khá nặng (hồi xưa bà tớ xem tử vi thấy bảo lấy phải anh chồng có tật ở mắt, bà lo lắm, ai ngờ “vớ” phải đúng anh chàng trí thức cận thị…) Tớ rất tự hào vì tớ có đôi mắt hiếng cận thị giống ông!
…
Nếu bạn vẫn còn ông bà, đó không chỉ là điều may mắn mà còn là niềm hạnh phúc, hãnh diện. Một cuộc gọi điện hỏi thăm ông bà, một vài phút lắng nghe ông bà kể chuyện một ngày của ông bà, một chút thời gian đưa ông bà đi chơi… Bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi đấy!
… Ông bà nội ngoại của tớ mất cả rồi. Thường ngày bận bịu công việc, có khi thắp nén hương cho ông bà cũng quên nhưng có những lúc nhớ lắm lắm… Tớ tin một điều rằng, ở nơi xa lắm, ông bà nội, ông bà ngoại của tớ đang cùng dắt tay nhau tới những nơi rất đẹp, và thỉnh thoảng ông bà sẽ ghé về nhà con cháu vào những sớm mai hay khi cơm chiều vừa dọn!
Bài số 2 – Kể về ông nội quá cố của em
“Ngày xửa ngày xưa” chắc những lời kể chuyện của mẹ cứ văng vẳng trong đầu mỗi người, không ai quên đc. “Con hãy nhớ rằng nếu con chân thật với mọi người, con sẽ được mọi người yêu quí” những câu giảng nghiêm khắc nhưng chứa chan mong muốn con hiểu được sự hiểu biết cũng chẳng quên được phải không? Nhưng đối với tôi người tôi thương yêu nhất của tôi không phải là họ mà là người ông thân thương của tôi. Nếu từ xa tôi có thể thấy được một cái bóng gầy gò, nho nhỏ tôi co thể cất lên tiếng gọi : “Ông ơi!”
Đôi mắt ông đẹp biết bao! Nó nở ra cái nhìn nhân hậu, tràn đầy yêu thương, những lúc tôi vui đạt điểm cao đôi mắt ấy lại sáng lên như một vì sao! Còn những lúc tôi buồn đạt điểm thấp, đôi mắt ấy lại rơi xuống 1 vài giọt nước mắt, tôi nhìn mà cứ như những giọt máu trong trái tim ông đang rơi. Nụ cười tươi của ông làm tan bao mệt mỏi của tôi mỗi lần tôi đi học về. Ông đã già rồi, giọng nhỏ lắm, người khác nghe vào chỉ nghe đc liu xiu thôi. Nhưng tôi thì khác, dường như tôi với ông có một mối liên kết nào đó, dù là tiếng nhẹ như cơn gió dịu tôi cũng có thể nghe thấy cả. Bàn tay ông rám nắng, nổi lên những đường gân xanh bởi dấu ấn thời gian nhưng chính bàn tay xấu xí đó đả nuôi tôi trưởng thành, dạy tôi biết bao điều. Mỗi lần tôi dựa vào vòng tay đó tôi cảm giác ấm áp, tràn trề niềm vui, hạnh phúc.
Rồi một ngày kia, ngày vực thẳm của tôi mở ra, người ông của toi đã ra đi . “Ông ơi! Sao ông ra đi mà không cho cháu nói lời từ biệt,có phải là tại cháu chăng, cháu nhớ ông lắm ông ơi! Ông có nhớ những lần cháu vấp ngã trên con đường cuộc đời ông đã nhẹ nhàng nâng niu cháu lên, ông có nhớ những lần cháu và ông chơi với nhau không! Cháu nhớ ông lắm ông ơi!”
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà : Món quà của sự trí thức, tuy ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà kia một góc vườn nhỏ mà ông cho cháu trồng cây ô-mai. Đã có lần cháu ước mong nó nở ra thực nhanh để cháu có thể tặng nó bằng chính bàn tay mình, nhưng giờ thì đã không còn nữa rồi, chị còn linh hồn người ông dưới mái vườn ô-mai.
Ông đưa cháu đi học bằng chiếc xe đạp đẹp nhất xóm
Bài số 3 – kể về ông nội đã khuất
Kỉ niệm về ông nội, một người ông rất hiền và cần mẫn sẽ luôn sống mãi trong trái tim em.
Ông nội em đã mất khi em mới học lớp 5, nhưng những kỉ niệm về ông em vẫn còn nhớ như in. Ông em hồi đó đã ngoài 70 tuổi răng ông đã rụng mất vài chiếc và da nhăn nheo, lưng cũng còng đi theo năm tháng. Ông bảo đó là vì gánh cả tương lai của các cô các bác nên lưng ông đã còng từ hồi nào ông cũng không nhớ. Ông là một người nông dân nên tính tình ông lúc nào cũng thật thà và chất phác, mỗi lần chúng em về thăm ông, ông đều nở nụ cười rất tươi và thường kể chuyện về cuộc sống của ông và gia đình khi còn chiến tranh cho chúng em nghe. Em rất thích nghe ông kể những câu chuyện đó và lại càng cảm thấy khâm phục ông nhiều hơn.
Vì sống ở quê nên ông có cả một đàn gà rất nhiều con đủ loại trống, mái, lớn, nhỏ em và em gái em thường giành nhau để được cho gà ăn mỗi lúc ông gọi chúng vào chuồng. Ông nội em còn có cả một vườn rau trồng rất nhiều loại rau mà mẹ thường hay mua ở chợ cho chúng em ăn, thi thoảng ông còn gửi lên cho nhà em cả con gà và rau sạch nữa. Em thích được cùng ông đi tưới rau vào mỗi buổi chiều. Ông bảo: “Phải chăm sóc, tưới nước đầy đủ thì mới có rau ngon cho các cháu của ông ăn được” rồi ông lại cười thật hiền. Em còn rất thích đọc sách cho ông nghe.Buổi chiều em thường ngồi cạnh và đọc cho ông nghe về quyển sách mà em có. Ông bảo hồi bé không được đi học nên ông không biết chữ nhưng ông tính toán rất nhanh.
Tham khảo thêm: Bài văn mẫu kể về ông ngoại của em lớp 6
Bài số 4 – Kể về ông nội của em đã cao tuổi
Được sinh ra trên cuộc đời này tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi, nhưng được những người sinh ra mình quan tâm chăm sóc mình thì thôi càng cảm thấy yêu cuộc sống này biết bào. Và tôi muốn cho cả thế giới này biết rằng tôi rất hạnh phúc. Đặc biệt ngoài sự yêu thương của cha mẹ, anh chị em trong gia đình thì tôi còn được sụ yêu mến của ông nội tôi. Ông như một tấm gương sáng để tôi noi theo về phẩm chất và tích cách tuyệt vời ấy.
Ông có một khuôn mặt rất đẹp theo như nhiều người nhận xét là như thế. Khuôn mặt của ông mang một vẻ đẹp rất riêng rất đàn ông và lịch lãm. Cũng chính vi vẻ đẹp ấy mà bà nội tôi đã phải lòng ông. Gò má hơi cao cộng thêm đôi môi đẹp và chiếc mồm rộng khiến cho ông tôi thật đẹp cả đến khi ông già đi như bây giờ mà tôi vẫn thấy được vẻ đẹp đó. Người ta nói đàn ông mồm rộng thì sang phải chăng ông tôi sang trọng lịch lãm nhờ cái mồm.
Ông tôi giờ đã chín mươi tuổi, ông vẫn hồng hào trông ông như một ông bụt, ông tiên trong truyện cổ tích chui ra. Mái tóc ông bạc phơ như sợi cước, tùng mảnh trắng bạc phơ như màu của đám mây. Thỉnh thoảng có những sợi tóc lạc đàn phất phơ trước gió mềm như mây vậy. Dù già đi nhưng ông tôi vẫn rất khỏe ông vẫn đi lại bình thường, vẫn mang về cho tôi những món quà kẹo ngon ngọt của trẻ con. Mắt ông tinh lắm, tôi mới ít tuổi đầu mà đã cận trong khi ông tôi mắt sáng mở to tròn khi nào mà bị ông dọa cho thì sợ phải biết. ông rất hiền chả bao giờ chùng mắt với tôi, nhưng khi ông dọa ma thì nhìn đôi mắt to của ông hơi sợ. Ông tôi gầy lắm chỉ có bốn lăm cân thôi, nhìn thân hình ông chỉ còn có da bọc sương thế nhưng ông vẫn ngày ngày tập thể dục thường xuyên để giữ gìn sức khỏe.
Trên khuôn mặt ông còn có điểm nhấn là bộ râu. Ông tôi để râu trông thật hiền lành, bộ râu ấy cũng bạc phơ như mái tóc trông thật như phật sống. Đôi lông mày cũng chuyển sang màu trắng nhìn ông với mái tóc bộ râu đôi lông mày cùng nước da hồng hào ấy nhìn thật đẹp lão biết bao. Ông là một người liêm khiết nhất mà tôi từng thấy. Khi nhà nước tặng ông một mảnh đất trên thủ đô thì ông lại từ chối. Ai cũng bảo rằng ông quá liêm khiết nêu như ông nhận miếng đất ấy thì bay giờ con cháu có thể sung sướng trên hà nội rồi. Bởi dẫu gì có một mảnh đất trên thủ đô cũng rất có giá. Thế nhưng ông nhất định không nhận, ông quả thật là liêm khiết hết mức. Và điều đó rất đáng để tôi học tập và noi theo.
Mỗi khi buồn tôi thường đến bên ông để vuốt ve mái tóc bạc trắng ây, vuốt râu của ông và nghe giọng cười khanh khách giòn giã của nội. Những nét đẹp trên khuôn mặt nội hay vẻ đẹp tâm hồn đều làm cho tôi thấy yêu quý và khâm phục trân trọng nội tôi nhiều hơn.
Bài số 5 – Kể về ông nội của em
Gia đình tôi gồm có ông, bà, cha mẹ và hai chị em. Nhưng người được gia đình kính trọng và yêu quý nhất vẫn là ông nội.
Ông nội tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Tuy vậy, dáng người ông trông thật khỏe mạnh. Chòm râu dài, trắng trông rất giống chòm râu của Bác Hồ. Mỗi lần ông bê bé Bi trên tay, bé cứ thích vuốt chòm râu của ông hoài. Mái tóc ông đã bạc trắng, nước da ông ngăm đen, nhăn nheo. Gương mặt hiền từ với cái nhìn trìu mến trông ông thật phúc hậu. Mỗi khi ông cười để lộ những chiếc răng trắng thưa thớt. Đôi tai ông dài và to như tai phật. Người ta thường nói: “Ai có đôi tai phật thì sống rất thọ”. Không biết câu nói đó có đúng không, nhưng tôi mong đúng như vậy.
Tuy tuổi cao, nhưng bước đi của ông vẫn nhanh nhẹn, tối tối ông đi ngủ sớm và dậy vào lúc năm giờ sáng để tập thể dục dưỡng sinh. Ông tôi rất thích trồng cây. Những loại cây ông trồng luôn nở hoa quanh năm. Cứ mỗi dịp xuân về, cây đâm chồi nảy lộc, hoa nở từng chùm đủ màu sắc sặc sỡ làm cho khu vườn trở nên đẹp đẽ. Khi rảnh rỗi, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe, mỗi câu chuyện ông kể thường lôi cuốn chúng tôi vào những giấc mơ tuyệt đẹp.
Đối với hàng xóm, ông đối xử rất tốt, khi gia đình ai có chuyện gì ông đều đến hỏi thăm và động viên ân cần, vì vậy mọi người trong khu phố đều rất kính trọng ông.
Tuy đã già, nhưng ông rất thương con quý cháu, cởi mở và hòa thuận với mọi người. Tôi mong ước rằng ông luôn khỏe mạnh để sống lâu và tôi sẽ cố học giỏi để ông vui lòng.
——-
Trên đây là tổng hợp những bài văn mẫu hay nhất Kể về ông nội của em lớp 6 của các bạn học sinh trên khắp mọi miền Tổ quốc, từ đó các em học sinh có thể tư duy và viết riêng cho mình một bài văn kể về ông thật hay, thật ý nghĩa. Chúc các em học giỏi môn Tập làm văn lớp 6 mỗi ngày cùng với Đọc tài liệu!
Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn
Chuyên mục: Tổng hợp