Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ lớp 7 hay nhất bao gồm dàn ý chi tiết cùng 23 bài văn mẫu được chọn lọc từ các bài văn đạt điểm cao sẽ giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài tập làm văn của mình thêm sinh động, cuốn hút nhất.
Đề bài: Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ
Dàn ý Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ
Dàn ý viết bài văn biểu cảm về mẹ – Mẫu 1
I. Mở bài:
- Giới thiệu về người mẹ – người mà em yêu quý nhất
- Tình cảm, ấn tượng của em về mẹ.
II. Thân bài:
a. Giới thiệu một vài nét tiêu biểu về mẹ: Mái tóc, giọng nói, nụ cười, ánh mắt
- Hoàn cảnh kinh tế gia đình … công việc làm của mẹ, tính tình, phẩm chất.
b. Tình cảm của mẹ đối với những người xung quanh
- Ông bà nội, ngoại, với chồng con …
- Với bà con họ hàng, làng xóm …
c. Gợi lại những kỉ niệm của em với mẹ.
- Nêu những suy nghĩ và mong muốn của em đối với mẹ.
III. Kết bài:
- Ấn tượng, cảm xúc của em đối với mẹ
- Liên hệ bản thân … lời hứa.
Dàn ý viết bài văn biểu cảm về mẹ – Mẫu 2
I. Mở bài
– Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến mẹ.
– Mẹ là người sinh thành, dưỡng dục, nuôi ta khôn lớn thành người. Mẹ tôi tên là…?
II. Thân bài
– Miêu tả mẹ:
- Vóc dáng, ngoại hình:
- Lớn tuổi: Theo thời gian, tuổi mẹ ngày càng cao.
- Tóc đã điểm vài sợi bạc: Tóc mẹ đã có lấm tấm vài sợi bạc vì phải chăm lo cho gia đình của mình.
- Đôi mắt: Vẫn còn tinh anh, nhìn rõ.
- Nụ cười: Ấm áp, hồn hậu
- Đôi bàn tay: Gầy gầy, xương xương vì phải buôn gánh bán bưng ngoài trời mưa gió với biết bao khổ cực.
- Vóc người: Cân đối.
- Trang phục: Thường hay mặc những trang phục giản dị, phù hợp với hoàn cảnh.
- Tính cách:
- Đối với mọi người xung quanh: Luôn quan tâm, giúp đỡ.
- Đối với gia đình: Luôn yêu thương, quan tâm, chăm lo chu đáo.
- Đối với bản thân: Nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.
– Kể một kỉ niệm sâu sắc giữa em và mẹ
- Trời mưa to, gió lớn; mẹ nhắc tôi không nên đi chơi.
- Tôi cãi lời mẹ, nghe theo lời rủ rê của bạn bè để đi chơi đá banh với chúng bạn trong mưa to.
- Thế nhưng, sau cuộc chơi đó tôi bị bệnh sốt nặng.
- Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh với sự trìu mến.
- Không những không có lấy một lời la mắng, mẹ còn chạy đôn chạy đáo mua thuốc cho tôi trong đêm mưa to gió lớn với biết bao lo lắng cho tôi.
- Tôi cảm thấy thật hối hận và trách cứ bản thân.
- Tôi hứa với lòng sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như vậy nữa.
- Kỉ niệm ấy luôn theo tôi đến tận bây giờ và gây nên trong tôi một nỗi niềm sâu sắc về mẹ của mình.
– Cảm nhận về Mẹ
- Mẹ là người mà tôi luôn quý trọng và tôn thờ.
- Không gì có thể thay thế cho mẹ.
III. Kết bài
– Cuộc sống của tôi sẽ buồn chán và vô vị biết bao nếu thiếu vắng hình bóng của mẹ.
– Tôi hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn để trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng mẹ mình nữa.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 1
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ trong lòng, Mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn biết ơn và kính yêu mẹ rất nhiều!
Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi mang thai cho đến khi sinh tôi ra trên cuộc đời và nuôi dạy tôi nên người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé tôi rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm nên mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ vì trông tôi mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh tốt nhất và chữa khỏi bênh cho cho tôi. Từ khi có tôi, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa, không còn những buổi găp b ạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, Các bác hàng xóm ai cũng khen tôi ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn tô nên người. Bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.
Khi tôi lớn lên mẹ vất vả hơn, vì mẹ sẽ phải dạy cho tôi rất nhiều thứ để tôi trưởng thành hơn và hoàn thiện mình. Mẹ dạy tôi đọc thật rõ ràng mạch lạc, viết sao cho thật ngay ngắn thẳng hàng vì người ta nói “nét chữ nết người”. Mẹ dạy tôi sắp xếp sách vở ngăn nắp, quần áo gọn gàng để khi cần sẽ tìm thấy ngay. Mẹ dạy con gái mẹ phải đi đứng và nói chuyện với người lớn tuổi như thế nào cho lễ phép, đúng lễ nghĩa. Mỗi khi mẹ vào bếp nấu ăn, mẹ thường bảo tôi vào cùng để mẹ dạy con nấu các món ăn. Mẹ bảo “là người phụ nữ thì phải biết nấu những món ăn ngon cho gia đình”.
Mỗi khi tôi yếu lòng hoặc gặp những khó khăn trong cuộc sống, tôi thường tìm đến mẹ để chia sẻ để tâm sự. Những lúc đó, mẹ lắng nghe tôi nói và khẽ gật đầu. Ánh mắt, nụ cười và những cái gật đầu khe khẽ của mẹ đã làm tôi cảm thấy được an ủi và sẻ chia. Lời khuyên của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và tự tin để làm mọi việc tốt hơn. Mẹ không những là người mẹ đáng kính mà còn là người bạn thân thiết của tôi trong cuộc đời. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ quan trọng và tuyệt vời nhất.
Mẹ à! Con thực sự rất biết ơn những công lao của mẹ dành cho con. Những gì con có được ngày hôm nay đều là do công sức của bố mẹ nuôi dạy. Tình nghĩa của mẹ dành cho con con biết sẽ không thể nào báo đáp, nhờ có mẹ mà con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành và đang là một người công dân tốt của gia đình, trường lớp và của xã hội. Con sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để mẹ cảm thấ yên tâm. Và con sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện mình để trở thành người phụ nữ tuyệt vời như mẹ! Con cảm ơn những điều tốt đẹp nhất mẹ đã dành cho con, trên chặng đường con đang đi con rất cần có mẹ ở bên cạnh.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 2
Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
Những câu thơ trên đã nói lên được tình yêu thương và hi sinh vô bờ bến của những người mẹ. Dù cho người đó bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tình cách như thế nào. Thì khi đã là một người mẹ, người đó sẽ mãi luôn là một người mẹ thương yêu con vô điều kiện. Mẹ của em cũng là một người phụ nữ như thế.
Mẹ em là một người phụ nữ miền Tây chân chất, thật thà. Do gia đình nghèo khó, nên từ bé mẹ đã phải làm việc vất vả. Đôi bàn tay mẹ thô ráp, làn da mẹ nâu sạm đi vì nắng và gió. Những khổ cực, vất vả hằn lên đôi mắt mẹ. Em thường nghe trong tiếng bà bỏm bẻm nhai trầu, cái tặc lưỡi, tiếc rẻ: Con này, số nó khổ… Quanh năm, mẹ chẳng có lúc nào ngơi nhàn. Làm ruộng, làm vườn, mò cua bắt ốc, rồi chăn nuôi một đàn lợn nái ở sau nhà. Lại cả dọn dẹp, chăm sóc cho gia đình với hai đứa con thơ nữa.
Vất vả là thế, nhưng mẹ chẳng bao giờ than thở hay buồn chán cả. Mẹ thường bảo: Mẹ đã sướng hơn bao người rồi, vì mẹ có một gia đình hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ấy do chính mẹ em xây dựng nên bằng tình yêu thương. Tình yêu thương ấy em cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, hành động, dù mẹ không bao giờ nói những lời ngọt ngào như trên phim. Em cảm nhận được tình thương của mẹ qua chiếc áo trắng sạch sẽ, thơm mùi nắng mới. Qua hộp cơm ngon lành, gọn gàng trong túi. Qua những cái vuốt ve nhẹ nhàng, nâng niu của mẹ khi buộc tóc cho em. Và qua cả những ánh mắt, những nụ cười hiền từ. Ánh mặt mẹ khi nhìn em ngọt ấm như những giọt mật ong vậy. Nó khiến em cảm thấy hạnh phúc vì được yêu thương.
Ấy thế nên, chẳng có gì lạ, khi em yêu quý mẹ đến như thế. Em yêu những món ăn bình đạm mẹ nấu, yêu những lời nhắc nhở dài dòng của mẹ, yêu chiếc áo hoa nhiều màu mẹ thường mặc khi ra chợ, yêu nụ cười hằn đầy những vết chân chim. Mỗi ngày, em luôn cố gắng để mẹ được vui, được hạnh phúc. Để một ngày, bà không còn tặc lưỡi những câu vu vơ rằng số nó khổ nữa. Bắt đầu từ những hành động nhỏ như giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, gấp áo quần, tâm sự cùng mẹ… Và rồi, chắc chắn một ngày không xa, em sẽ giúp mẹ được những điều lớn lao hơn nữa. Đơn giản bởi vì mẹ là người em yêu quý nhất trên cuộc đời này.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 3
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài, mẹ thức đủ năm canh.
Câu thơ trên đã chạm tới một vùng chân lý: Đối với những người mẹ, việc hi sinh vì con cái luôn giống như một điều hiển nhiên. Thứ tình cảm đó thiêng liêng và vô giá, không gì có thể so sánh được.
Mẹ em cũng vậy. Từ khi đến với thế giới này, em luôn có mẹ ở bên, lớn lên trong tình yêu đong đầy của mẹ. Vì yêu thương em, mẹ trở thành một siêu nhân có thể làm được mọi thứ. Mẹ trở nên dũng cảm và kiên cường, không sợ bóng tối, không biết mệt mỏi. Mẹ làm tất cả chỉ để cho em có một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.
Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, một độ tuổi không còn trẻ nữa. Và những vất vả mà thời gian hằn in lên khuôn mặt mẹ lại càng rõ nét. Thế nhưng, em vẫn thấy mẹ đẹp lắm. Đẹp dịu hiền như vầng trăng trên cao kia. Mỗi ngày có mẹ ở bên là một ngày tuyệt vời. Mỗi sáng được mẹ đánh thức dậy, mỗi tối được ngồi ăn cơm, trò chuyện cùng mẹ, và mỗi đêm khuya, được chìm vào giấc ngủ trong cái hôn má nhẹ nhàng. Những khi mệt mỏi, chỉ cần được nhìn thấy mẹ, được nghe giọng nói ấm áp của mẹ là mọi áp lực tự nhiên bay đi hết cả.
Vì còn nhỏ, nên em chưa thể giúp được mẹ nhiều. Nhưng mỗi ngày, em vẫn luôn cố gắng làm hết sức mình, giúp mẹ từ những điều nhỏ nhất. Để mong sao mẹ mãi luôn mạnh khỏe ở bên cạnh em.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 4
Trên trời có hàng ngàn hàng vạn vì sao sáng, nhưng cũng không sánh bằng tình yêu thương, hi sinh của mẹ dành cho em.
Mẹ em là một người phụ nữ nội trợ. Hằng ngày, công việc chính của mẹ là chăm sóc cho chồng, cho con. Nghe thì rất đơn giản, nhẹ nhàng. Thế nhưng không phải như vậy, ngày nào mẹ cũng vất vả, tất bật từ sáng sớm đến tối mịt với rất nhiều những công việc không tên. Từ dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu cơm, đi chợ… đến đưa đón em đến trường, chăm sóc cho em. Rồi còn cả chăm lo cho vườn rau ở sau nhà. Vì là những việc không tên nên mẹ chẳng bao giờ được nghỉ. Cả ngày lễ tết mẹ cũng phải làm việc. Ngày bé, em ngây ngô mà nghĩ rằng, mẹ là siêu nhân, nên mẹ chẳng biết mệt, mẹ cũng chẳng biết sợ là gì. Nhưng lớn lên chút nữa, em hiểu rằng, mẹ không phải là siêu nhân, mẹ chỉ là mẹ mà thôi. Nhưng vì là mẹ, nên có thể vượt qua mọi nỗi sợ, mọi mệt mỏi để đứng dậy, chống lên cả mảng trời hồng tuổi thơ cho em.
Vì vậy, em luôn cố gắng để trở thành một đứa con mà mẹ có thể tự hào. Ở trường em luôn nghe lời thầy cô, học hành chăm chỉ. Ở nhà, em thường giúp mẹ làm việc nhà như gấp áo quần, quét nhà, rửa bát… Em dành thời gian để ngồi cùng mẹ, dù chỉ là xem mẹ làm việc, cùng mẹ tâm sự, tỉ tê những chuyện ở trường. Những lúc như thế, mẹ thường bảo em rằng hãy vào nhà nghỉ đi, đừng ngồi ngoài vườn với mẹ mãi mà bẩn. Nhưng em không nghe, vì em biết rằng mẹ đang rất vui khi có em ngồi cạnh và sẻ chia.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mái tóc của mẹ đã dần lấm tấm bạc. Khóe mắt mẹ đã mờ mờ vết chân chim. Vậy nên, em sẽ phải cố gắng hơn nữa, thật ngoan hơn nữa để mẹ luôn được cười vui hạnh phúc, để mẹ có thể ở thật lâu, thật lâu bên cạnh mình.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 5
Trên cao bao la, là mặt trời vĩ đại của tất cả mọi người. Còn mẹ chính là mặt trời sáng rỡ của riêng em. Người mẹ mà em vẫn được yêu thương mỗi ngày ấy, chính là người quan trọng nhất đối với em.
Mẹ của em năm nay đã gần bốn mươi tuổi, hiện đang là giáo viên mầm non của trường tư thục gần nhà. Tuy có vẻ bề ngoài mảnh mai, nhỏ bé, nhưng mẹ của em vẫn rất khỏe mạnh. Ở trường, mẹ có thể vừa bế học sinh, vừa làm những việc khác. Vì làm việc ở trong nhà, nên mẹ có một nước da trắng hồng, xinh xắn. Mái tóc mẹ dài đến ngang lưng, được nhuộm màu nâu nhạt, thường sẽ được buộc gọn bởi một sợi dây nhỏ. Những hôm có dịp đi chơi thì mẹ mới xõa tóc ra. Điều khiến người ta ấn tượng nhất ở mẹ, chính là khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen lay láy. Mỗi khi cười, thì mẹ sẽ có một chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên trái. Nhờ vậy, ai cũng khen mẹ dễ thương và trẻ lâu.
Hằng ngày, mẹ luôn phải đến trường mẫu giáo từ sớm, và tối mới về nhà. Dù vậy, mẹ vẫn cố gắng dành nhiều nhất có thể thời gian để ở cạnh, chăm sóc em. Điều đó thể hiện qua những bát mì ấm nóng mỗi sáng. Những bộ đồng phục được là thẳng cạnh bàn học. Những món quà nhỏ và dịp đặc biệt. Hơn hết, mỗi khi em có chuyện vui hay buồn, mẹ đều sẽ ngay lập tức nhận ra, và đến bên cạnh chia sẻ cùng em. Mẹ thường bảo, đó là giác quan của một người mẹ, chẳng cần con nói ra, mẹ cũng có thể cảm nhận được.
Sau bao tháng năm được sống trong tình thương của em, nay em đã lớn khôn. Vì vậy, em luôn muốn được đỡ đần cho mẹ, từ những việc nhỏ nhất. Để mẹ sau những giờ làm việc vất vả, có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi và vui chơi cùng gia đình. Tất cả những cố gắng ấy, chính xuất phát từ tình yêu thương đậm sâu mà em dành cho mẹ kính yêu của mình.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 6
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Sống trên đời, thiêng nhất là tình mẹ, vĩ đại nhất cũng là tình mẹ và cao cả, ấm áp nhất cũng vẫn là tình mẹ. Đối với tôi mẹ luôn là người phụ nữ đặc biệt nhất, người đã cho tôi những bài học quý giá, nâng bước tôi vào đời từ thuở tôi mới lọt lòng bằng những lời ru ấm nồng tình mẫu tử yêu thương.
Mẹ tôi là một phụ nữ đẹp, ai cũng khen mẹ tôi trẻ hơn tuổi thật, dù đã bốn mươi tuổi đời, thế nhưng da của mẹ tôi vẫn khá trắng mà mịn, có lẽ thời gian chỉ để lại dấu vết nơi khóe mắt và đôi bàn tay của mẹ, để chứng minh rằng mẹ đã đi được nửa cuộc đời gian lao. Mẹ tôi có đôi mắt rất đẹp, sáng và trong, tôi cũng may mắn được hưởng nét đẹp này của mẹ nên tôi rất tự hào. Mái tóc của mẹ dày và đen nhánh, tuy không quá mềm mại, nhưng lại rất khỏe, tôi chẳng khi nào tìm ra được cọng tóc sâu hay ngọn tóc bị chẻ, có lẽ cũng vì mẹ là người tỉ mỉ, biết cách chăm sóc tóc tai. Có thể nói rằng mẹ tôi là một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, mềm mại, tươi tắn, thế nhưng mẹ tôi lại có một nội tâm mạnh mẽ và cứng rắn. Mẹ là người sống có nguyên tắc, lại giỏi tính toán, chăm lo cho gia đình, điều ấy vừa vặn bù vào cái tính ít lo nghĩ, chỉ giỏi làm lụng của bố tôi. Mẹ tôi không phải là người hay nói những lời ngọt ngào, nhưng tôi biết rất rõ rằng mẹ thương chị em tôi nhiều vô cùng. Tôi cứ nhớ mãi, những năm tháng nhà tôi còn nghèo, cả nhà bốn người sống căn nhà tranh, vách nứa hai gian do chính cha mẹ tôi dựng lên, thế nhưng mẹ chưa bao giờ để chúng tôi khổ sở thiệt thòi. Mẹ sẵn sàng nhịn ăn, nhịn mặc, đi làm thuê cuốc mướn để dư chút tiền mua cho chúng tôi lọ thuốc bổ, mà vị của những viên thuốc ấy tôi còn nhớ mãi đến giờ, ngòn ngọt, thơm thơm mà chứa chan tình mẹ. Những bữa cơm đạm bạc, chỉ có bát canh rau với mấy con cá khô, nhưng chị em tôi vẫn có riêng mấy miếng thịt nạc kho tiêu, mà mẹ bảo rằng, trẻ con con ăn thịt cho mau lớn, chứ người lớn không cần ăn nữa. Nghĩ lại đến giờ tôi mới thấy lời nói dối của của mẹ thật đáng yêu, tất cả cũng vì thương con thương cái. Rồi cũng có những đợt trời mưa dần dề suốt cả tháng trời, tôi bị ốm, sốt liên miên, thế là mẹ lại khoác tạm cái áo mưa cắt ra từ bao phân bón, lặn lội đi cắt lá sả, lá bưởi về nhóm bếp củi đun một nồi nước thật to, cho tôi xông, ngày nào cũng như vậy. Có lẽ cũng nhờ mẹ cẩn thận chăm sóc, nên khi lớn tôi hiếm khi bị bệnh vặt. Về việc học, mẹ tôi cũng không chỉ dạy tôi được nhiều, vì thuở bé mẹ tôi chỉ học đến lớp 5 rồi vì nhà quá nghèo, ông bà ngoại ly hôn, mỗi người một ngả có hạnh phúc riêng, không ai quan tâm, nên mẹ tôi buộc phải nghỉ học. Thế nhưng mẹ vẫn cố gắng uốn nắn, dạy dỗ tôi, lúc mới vào lớp một mẹ cứ liên tục nói với tôi câu: “Nét chữ nết người”, ngày ngày mẹ cầm tay dạy tôi viết, sắm cho tôi những cây bút chì, bút mực thật đẹp để khuyến khích tôi học bài. Mẹ cũng thích kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, câu chuyện tôi thuộc nhất vẫn là Tấm cám, mà đến giờ đối với tôi đó là câu chuyện hay và hấp dẫn nhất. Bây giờ khi tôi đã lớn, mẹ không thường can thiệp vào việc học của tôi nữa, mà chỉ thường xuyên động viên và cho tôi những lời khuyên tích cực mỗi khi tôi cảm thấy khó khăn.
Tôi chỉ muốn nói rằng, có mẹ ở bên, được sống trong vòng tay bảo bọc của mẹ thật tuyệt vời biết bao. Với tôi mẹ mãi mãi là người phụ nữ tuyệt vời, trẻ trung, xinh đẹp và tâm lý nhất, là người mà tôi yêu thương nhất. Tôi sẽ cố gắng học hành thật tốt, để kịp báo đáp công ơn mà mẹ cũng như bố đã dành cho tôi trong cuộc đời này.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 7
Hôm nay ở lớp, cô giáo kể cho chúng em nghe rất nhiều mẩu chuyện ngắn về những người mẹ ở trên thế giới. Nghe cô kể, em nhận ra rằng, dù ở bất kì đâu trên thế giới này, dù ở giai cấp nào, thì mẹ vẫn luôn là người yêu thương con nhất, sẵn sàng hi sinh tất cả vì con.
Mẹ em là công nhân may ở nhà máy may của xã. Hằng ngày mẹ đi làm từ sáng, đến chiều mới về. Vì sợ em không ăn uống đầy đủ, mà mẹ luôn dậy từ sớm, nấu cơm cho em ăn trong cả ngày. Buổi tối, về đến nhà, mẹ lại tất bật với những việc dọn dẹp, giặt giũ. Hôm nào cũng mãi đến khuya mới đi ngủ. Nhìn những quầng thâm dưới khóe mắt mẹ, em hiểu được sự mệt mỏi, vất vả mà mẹ đang chịu đựng. Dù thế, mẹ chẳng khi nào để cho bản thân nghỉ ngơi cả. Mẹ cứ luôn cần mẫn làm việc, như chú ong chăm chỉ xây đắp cho mái ấm.
Mẹ luôn quên đi bản thân mình, dành tất cả sự quan tâm, ưu tiên cho em. Mẹ mua cho em những chiếc váy mới, những chiếc nơ thật xinh, cho em ăn những chiếc bánh ngon lành, những bữa thịt nướng cùng bè bạn… CÒn mẹ, vẫn bộ áo quần cũ sờn chỉ ấy, vẫn những bữa cơm đạm bạc. Mẹ bảo mẹ thích ăn rau, mẹ không thích đi chơi. Nhưng em biết là mẹ đang nói dối. Chỉ là mẹ muốn nhường hết cho em mà thôi.
Ôi, tình mẹ bao la đến vô bờ bến. Suốt đời mẹ tần tảo hi sinh vì con cái mà chẳng đòi hỏi gì. Mẹ lúc nào cũng chỉ mong con mình được vui vẻ, được sung sướng là đã mãn nguyện rồi. Chính vì tình cảm nồng ấm vô tư ấy, đã khiến cho những người con cũng vì vậy mà tự nhiên quyến luyến, yêu thương mẹ hết lòng.
Đối với em, mẹ là người quan trọng nhất. Mỗi ngày em luôn cầu mong mẹ có thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và yêu đời. Và để góp phần đưa ước mong đó thành sự thật, em đã học tập chăm chỉ, vâng lời thầy cô, bố mẹ. Em cũng cố gắng giúp mẹ tất cả những công việc nhà mình có thể làm. Tất cả chỉ vì một khát vọng duy nhất, để mẹ luôn luôn hạnh phúc ở cạnh bên.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 8
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời còn”
Trên đời này, có lẽ chẳng còn có điều gì hạnh phúc và sũng sướng bằng việc được ở bên cạnh những người mà chúng ta hết mực yêu thương, đặc biệt là được sống bên cha, bên mẹ mỗi ngày. Mẹ là người mang nặng đẻ đau, ôm ấp cho ta từng lời ru điệu hát ngọt ngào nâng bước ta vào đời, thế nên trong trái tim của tôi mẹ luôn có một vị trí vô cùng đặc biệt và thiêng liêng.
Mẹ tôi đã 40 tuổi, không còn là cái tuổi xuân sắc, xinh đẹp nữa, bởi mẹ đã hy sinh hết cho chúng tôi rồi. Đôi tay mẹ chai sần thô ráp, thế nhưng khi bàn tay mẹ nắm tay tôi, hay ôm tôi vào lòng lại ấm áp hơn tất thảy, đôi mắt của mẹ gần đây đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt hiền từ và nhân hậu ấy vẫn chẳng thay đổi qua bao nhiêu năm tháng. Dáng người mẹ hơi thấp, có chút mập mạp nhưng đối với tôi đó là dáng người hoàn mỹ nhất, bởi nó chứa đựng trong đó biết bao nhiêu sự hy sinh, bao nhiêu đắng cay gian khổ của cuộc đời. Nước da của mẹ có thể không trắng, nhưng nó lại đẹp lạ kỳ, đẹp bởi những ngày mưa nắng dãi dầu trên đồng ruộng, bán lưng cho đất bán mặt cho trời để nuôi chị em tôi khôn lớn. Bấy nhiêu cay đắng, tảo tần ấy quả thật dù có đi hết kiếp tôi cũng chẳng bao giờ hoàn trả lại cho mẹ được, bởi sự hy sinh ấy to lớn và thiêng liêng quá. Còn nhớ mãi những ngày tôi 4 tuổi, còn em gái tôi hai tuổi, thuở ấy bố mẹ tôi mới đi vào nam lập nghiệp, cuộc sống bấp bênh và khổ cực vô cùng, thế nên bố mẹ đã tạm gửi chị em tôi về Bắc cho ông bà nội chăm hộ. Vì còn quá nhỏ và không hợp khí hậu, nên chúng tôi bệnh tật liên miên, đặc biệt là em tôi, nó cứ gầy đét, rồi bị hết bệnh này đến bệnh khác. Vì xót chúng tôi xa cha mẹ, lại ốm đau nhiều, nên mới hơn một năm bố mẹ tôi đã vội khăn gói về quê để đón chúng tôi vào nam lại. Tôi vẫn nhớ mãi ngày ấy, khi nhìn thấy bố mẹ về đến cổng nhà ông nội, cô chú cứ bảo chị em tôi ra đón bố mẹ, nhưng chúng tôi thì do xa cha mẹ lâu quá nên cứ đứng nép sau chân bà nội không chịu ra đón. Chẳng biết ai đã nói câu rằng: “Chắc chúng nó quên cả bố mẹ rồi”, khiến bố tôi lặng cả đi, còn mẹ tôi thì bật khóc nức nở, cô chú phải an ủi mãi, từ đó trở đi mẹ chẳng bao giờ còn nghĩ sẽ xa chúng tôi nữa dù cuộc sống có khó khăn đến thế nào. Nghĩ lại đến giờ, tôi bỗng thấy vừa có lỗi, vừa xót xa, có nỗi đau, sự tổn thương nào bằng việc con cái quên đi cả người làm mẹ. Rồi tôi nhớ lúc 6, 7 tuổi, vào những ngày mưa dầm, bão bấc mẹ vẫn lặn lội cõng tôi ra trạm xá, để tiêm vắc-xin phòng bệnh, thậm chí có những lần mẹ còn dùng đôi quang gánh vẫn thường gánh rau đi bán, gánh chúng tôi đi. Một bờ vai nhỏ bé, nhưng gánh cả hai cuộc đời, nghĩ cũng đủ để hiểu có bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn. Thế nhưng tôi chưa từng thấy mẹ oán trách, than thở bao giờ, mặc cho những cơn đau lưng hành hạ, những cơn đau đầu hoành hành, mẹ cũng chỉ yên lặng chịu đựng vì không muốn chúng tôi lo lắng.
Ôi, thế gian này quả thật chẳng có ai hy sinh nhiều như mẹ, lấy chồng rồi, mẹ mất tất cả chỉ được lời mỗi mấy đứa con thơ dại. Con là tất cả của mẹ, mẹ chấp nhận đánh đổi cả cuộc đời, để cho con một tương lai tươi đẹp mà không hề tiếc nuối. Càng nghĩ tôi lại càng thương mẹ biết bao nhiêu.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 9
Mẹ chính là điểm tựa lớn lao nhất để giúp con người có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong gia đình, người tôi yêu thương nhất cungx chính là mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. Mẹ có một khuôn mặt hình trái xoan. Làn da đã điểm những nốt tàn nhang. Nước da không còn trắng hồng như trước đây. Mẹ không cao lắm. Dáng người khá đầy đặn. Đôi bàn tay đã chai sần vì những ngày tháng làm việc vất vả. Mẹ tôi là một bác sĩ. Công việc thường ngày của mẹ vô cùng bận rộn. Nhưng mẹ vẫn dành thời gian về nhà để nấu cơm cho cả gia đình. Đối với mẹ, bữa tối chính là lúc cả gia đình sum họp sau một ngày làm việc hay học tập vất vả. Bởi vậy mà bữa cơm luôn được mẹ chăm chút.
Nhớ lại khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Đó có thể là những khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Đó có thể là khi tôi mải chơi cùng các bạn mà về nhà muộn. Đó có thể là khi tôi không chịu học bài nên bị điểm kém. Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo.
Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.
Nhìn khuôn mặt lo âu của mẹ lúc đó, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi liền ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Mẹ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: “Không sao đâu con!”. Qua kỉ niệm lần đó, tôi đã hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ, giúp đỡ mẹ những công việc nhà.
Tình mẹ bao la, rộng lớn như biển cả. Chính nhờ có mẹ mà những đứa con thêm trưởng thành hơn. Tôi tự hào khi có mẹ ở bên, và mong rằng mẹ sẽ luôn mạnh khỏe để tiếp tục là điểm tựa vững chắc cho tôi.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 10
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Trong gia đình, với em mẹ là người thân thuộc nhất. Mẹ đã đồng hành cùng em trong mỗi bước đường đời. Và mẹ chính là điều đẹp đẽ nhất mà Thượng Đế đã dành tặng cho em.
Mẹ em đã ngoài 40 tuổi, vóc người cao và hơi gầy. Đôi mắt sâu ẩn chứa những nỗi lo toan của cuộc sống, khoé mắt lộ rõ những vết chân chim khá dài. Mẹ có nụ cười rất đẹp và ấm áp, nhìn mẹ cười em thấy mình thật nhẹ nhõm và an yên lạ kỳ. Mẹ không cầu kì trong ăn mặc, giản dị trong lối sống và là người rất cẩn thận, tỉ mỉ. Là một người phụ nữ của gia đình nên mẹ rất chu đáo. Mỗi ngày mẹ phải thức dậy từ sớm để dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi ra vườn làm việc. Nhìn đôi bàn tay gầy guộc, chai sần của mẹ mà em thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ đã phải lao động vất vả, lo toan mọi bề cho gia đình và cho chúng em. Mẹ luôn bảo “Dù vất vả, mệt nhọc mà các con được học hành tử tế sau này đỡ vất vả, mẹ cũng cam lòng”.
Mẹ ơi! Có ai yêu con hơn mẹ, có ai chịu nhiều hi sinh vì chúng con như mẹ, có ai trằn trọc lo cho con từng bữa cơm, từng chiếc áo con mang như mẹ. Mẹ ơi! Với con mẹ như vì sao sáng, hiền dịu soi rọi cuộc đời con, rọi chiếu tâm hồn thơ ngây và tĩnh lặng của con. Suốt một đời mẹ hi sinh thầm lặng bao dung cho con. Bao nhiêu lần con ốm là là bấy nhiêu lần mẹ rơi nước mắt vì con. Bao nhiêu lần con phạm lỗi là bấy nhiêu lần mẹ thất vọng, khóc vì con. Bao nhiêu lần con vấp ngã là bấy nhiêu lần mẹ nâng đỡ, bảo ban con. Mẹ à, con thấy mình may mắn biết bao khi có mẹ. Tất cả đều từ mẹ, đều nhờ mẹ mà có con của ngày hôm nay.
“Mẹ ơi! Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ.”
Công sinh thành một đời con ghi nhớ, ơn dưỡng dục suốt đời con mãi không quên. Con hứa, sẽ cố gắng học thật giỏi, chăm ngoan để không phụ lòng mẹ. Mẹ hãy tin ở con, mẹ nhé!
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 11
“Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp võng ca dao ”
Lời thơ của Trương Nam Hương luôn vang vọng trong tôi về hình ảnh người mẹ dịu dàng, nhân hậu. bao dung và những câu hát ru hời mẹ hát ru tôi trên cánh nôi tuổi thơ. Lúc đó, kí ức tôi bỗng trở thành một cuốn băng bị tua ngược tái hiện lại hình ảnh người mẹ yêu quý của tôi – người mà tôi vẫn hằng biết ơn và tôn thờ bấy lâu nay. Từ khi được sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, một dòng sữa ngọt ngào và một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ của tôi. Tuy mẹ không đẹp bằng những người phụ nữ khác, tuy mẹ không có mái tóc dài đen mượt, không có làn da trắng hồng hay đôi mắt long lanh, nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn là người đẹp nhất. Đẹp vì sự cần cù, nhẫn nại; đẹp vì sự thông minh, sáng suốt và hơn cả, mẹ đẹp nhất ở khuôn mặt đôn hậu và đôi mắt luôn nhìn tôi trìu mến. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ được tình thương bao la không bao giờ vơi cạn của mẹ. Mẹ lo cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, cái mặc và việc học hành. Cái lo lắng, trăn trở ấy đã hằn sâu lên đôi mắt của mẹ, trên nước da ngăm ngăm vì nắng mưa của cuộc đời, của thời gian. Nhiều lúc, mẹ rất nghiêm khắc và lạnh lùng, những lúc như vậy tôi cảm thấy mẹ là người rất đáng ghét. Nhưng những lúc mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy gò xương xương của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Những suy nghĩ xấu xí khi ấy chợt tan biến khi nào tôi chẳng hay, hiển hiện nơi tôi chỉ còn là tình yêu thương mà tôi dành cho mẹ. Hằng ngày, đôi bàn tay xương xương đầy những vết chai sần ấy của mẹ vẫn chăm chỉ, miệt mài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà, bàn tay ấy còn giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã làm nên biết bao điều kì diệu. Những khi tôi bị sốt, mẹ đã nắm chặt tay tôi mà ân cần chăm sóc. Trong tình yêu thương đó, tôi cảm nhận được lòng mẹ thật bao la, rộng lớn và nó đã làm cho cơn sốt của tôi được bớt đi phần nào. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy, lúc đi học về, tôi bắt quả tang mẹ đọc trộm nhật kí của tôi. Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi và quát lên: “Tại sao mẹ lại đọc trộm nhật kí của con? Mẹ không được đọc”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ giận dữ la rầy tôi, nào ngờ mẹ không nói gì cả mà bước ra khỏi căn phòng một cách lặng lẽ với đôi mắt rưng rưng. Tôi đóng sầm cửa lại và ngồi bẹp xuống sàn nhà khóc nức nở. Hôm ấy, tôi đã không ăn tối. Ngồi trong phòng, đôi mắt tôi đơ cứng, bơ phờ nhìn về góc bàn – nơi để quyển nhật kí, mặc kệ cho những lời mẹ gọi ở ngoài cửa. Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Phải chăng vì tôi đã quen ngủ với mẹ, được mẹ nâng niu, âu yếm đưa tôi vào thế giới cổ tích với biết bao điều kì diệu nên tôi mới như thế? Cảm xúc của tôi dâng trào lên một cách mãnh liệt, thấy hối hận vì đã quát mẹ tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng “Con xin lỗi mẹ rất nhiều!” “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không? Cho dù con có khôn lớn, có trở thành người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thi trong mắt mẹ, con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng, ngây thơ của mẹ. Con rất biết ơn mẹ. Con tự hào vì suốt cuộc đời này, mẹ mãi là nguồn sáng soi đường cho mỗi bước con đi.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 12
Trong những bài hát mà em đã từng nghe, thì em thích nhất chính là những câu hát cuối trong bài Mẹ! Con đã về của nhạc sĩ Mạnh Quân:
Nhưng con chợt nhận ra
Mình vẫn còn có mẹ
Một người mẹ bao dung và hiền hòa
Giúp con quên đi tất cả
Mẹ dạy con biết mỉm cười
Ngoảnh nhìn đời bằng một màu tươi sáng
Và con cảm thấy rất thanh thản
Không còn ưu hoài chán ngán
Gạt tất cả sang ngang. Mẹ ơi! Con đã về…
Mỗi lần nghe câu hát ấy, trong lòng em lại ngập tràn những suy nghĩ yêu thương, kính mến dành cho người mẹ thân thương của mình.
Mẹ em tên là Trang, năm nay 38 tuổi. Mẹ em có vóc dáng không quá cao, chỉ khoảng 155 cm, với thân hình mảnh mai. Dù vậy, đối với em, mẹ vẫn luôn là một nữ anh hùng với tài năng phi thường. Mẹ em có mái tóc đen dài. Khi đi làm mẹ sẽ buộc lên cho gọn gàng. Mỗi lần mẹ xõa tóc ra, ngồi chải, em nhìn thấy như cả một dòng sông đêm đang chảy trên vai mẹ. Đôi mắt mẹ có màu nâu. Mẹ thường đeo một chiếc kính gọng đen đơn giản mỗi khi xem ti vi hay đọc sách. Công việc của mẹ là phát thanh viên ở xã. Mỗi khi có thông tin gì cần thông báo đến bà con, thì mẹ em sẽ ngồi ở phòng phát thanh để đọc tin. Giọng mẹ em vừa trong trẻo lại mềm mại, uyển chuyển. Nên mọi người ai cũng thích nghe mẹ em đọc tin.
Hằng ngày ngày, mẹ luôn bận rộn với rất nhiều công việc không tên, khiến mẹ rất ít khi được nghỉ ngơi. Dù vậy, mẹ vẫn luôn làm mọi việc rất tốt mà không một lời than vãn. Đặc biệt, mẹ em rất giỏi nấu ăn. Món nào mẹ nấu cả nhà cũng đều thích cả. Nói đến tính cách, thì mẹ em là một người rất hiền lành và tốt bụng. Từ bé đến giờ, em chưa thấy mẹ cãi nhau to tiếng với ai cả. Khi ai có việc cần giúp thì mẹ em đều sẵn sàng ngay. Vì thế, bà con lối xóm ai cũng quý mẹ em lắm.
Có một lần, em sốt cao do dầm mưa lúc đi học về. Suốt mấy ngày ấy, ẹm xin nghỉ làm để ở nhà chăm em. Lúc nào mẹ cũng ngồi cạnh, vuốt tóc và chườm khăn cho em. Ánh mắt mẹ tràn đầy sự lo lắng và mỏi mệt. Bởi suốt những ngày ấy, mẹ lơ là cả việc chăm sóc chính mình. Sau khi em khỏi ốm, lần đầu sau mấy ngày, em lại được nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của mẹ. Nụ cười ấy vô cùng xinh đẹp, như là mặt trời đang tỏa sáng vậy.
Sau lần ấy, em lại càng yêu thương mẹ hơn. Em càng thấu hiểu được những quan tâm, lo lắng, săn sóc mà mẹ dành cho mình. Đó là những tình cảm thiêng liêng, cao quý được trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đối với em, mẹ là một thiên thần vĩ đại, luôn ở bên cạnh em, yêu thương và dẫn dắt em trưởng thành.
Em luôn yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Vì vậy, em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để không làm mẹ lo lắng. Và em cũng thường xuyên giúp mẹ làm những công việc vật, để mẹ đỡ vất vả hơn. Em mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ và yêu đời.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 13
Sau khi được học bài Mẹ tôi ở lớp. Trên đường về nhà, em cứ nhẩm mãi câu hát trong bài Mẹ yêu ơi:
Mẹ là vòng tay ấp ôm con qua những ngày đông
Mẹ là dòng sông, để con tắm mát trưa hè
Mẹ là rặng tre, che bóng con đi học về
Mẹ là bờ đê, để con vui với cánh diều.
Mẹ làm bậc thang, để con bước lên đỉnh cao
Mẹ là ánh sao, để con ước ao bao điều
Mẹ làm thật nhiều, chỉ mong con yêu thành công
Mẹ chỉ ước mong, cho mai sau con sẽ nên người.
Những câu hát ấy, cùng hình ảnh người mẹ trong văn bản Mẹ tôi, khiến em nghĩ đến người mẹ yêu quý của mình.
Mẹ em là một người phụ nữ nông thôn chất phác, hiền lành. Mẹ em năm nay 40 tuổi, với thân hình cao, gầy, chắc chắn. Vì thường xuyên làm các công việc nhà nông, nên mẹ em có làn da rám nắng và đôi bàn tay nứt nẻ. Thế nhưng đối với em, mẹ vẫn là người đẹp nhất. mẹ có mái tóc đen dài, hơi khô do những tháng ngày vất vả ngoài đồng. Để tiện cho công việc, mẹ em thường búi gọn lại ở phía sau. Điểm đặc biệt nhất ở mẹ em, chính là đôi mắt. Đôi mắt của mẹ đen láy, sáng rọi. Khi mẹ nhìn vào ai cũng khiến người ta cảm nhận được ngay những tình cảm chân thành, nồng đượm.
Hằng ngày, mẹ thường mặc rất đơn giản, khi đi làm mẹ thường mặc những bộ quần áo bảo hộ, đôi ủng và nón lá. Nhưng mỗi khi có việc quan trọng, hay đi đâu chơi, mẹ em cũng mặc những chiếc váy trông rất đẹp. Sở thích và cũng là việc mẹ em giỏi nhất, chính là trồng hoa. Trước sân nhà em, có trồng rất nhiều loại hoa, từ những loài hoa được nhiều người yêu quý như hoa hồng, hoa loa kèn, hoa cẩm chướng… đến cả những loài hoa nhỏ không tên. Bất kì ai đến nhà em cũng phải trầm trồ trước khu vườn ngập tràn sắc hoa của mẹ em cả. Và ai muốn xin giống hoa hay hỏi kinh nghiệm, thì mẹ em luôn sẵn sàng chia sẻ. Cũng vì tính cách hiền lành, thân thiện, luôn quan tâm, giúp đỡ người khác nên mẹ em được bà con làng xóm yêu quý lắm.
Có một lần, lúc chạy nhảy trong sân, em bất cẩn vấp ngã, làm nát luống hoa nhỏ mẹ mới trồng. Luống hoa ấy nghe mẹ bảo là quý lắm, mẹ phải chờ đến phiên chợ của huyện bên, đi xa cả nửa ngảy mới mua được. Lúc ấy, em rất sợ, nên òa khóc nức nở. mẹ em nghe tiếng khóc liền chạy ra. Nhìn những khóm hoa nhỏ bé dập nát, mẹ liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, em đã sẵn sàng cho lời quát mắng của mẹ. Thế nhưng, mẹ em lại chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc em, kiểm tra xem có vết thương nào không, rồi nói:
– Thôi, con nín đi nào. Con có bị thương ở chỗ nào không?
– Dạ con không ạ, nhưng khóm hoa mẹ vừa trồng bị con làm hỏng mất rồi. mẹ cứ mắng con đi.
Nghe em nói vậy, mẹ liền bật cười:
– Trời, làm mẹ tưởng chuyện gì. Hoa tuy quý, nhưng với mẹ, con mới là quan trọng nhất. Mẹ sẽ không mắng con đâu.
– Thật ạ? – Em hỏi lại mẹ.
– Đương nhiên rồi.
Sau đó, mẹ liền tìm những nhánh hoa còn nguyên vẹn và trồng lại. Nhìn bóng lưng mẹ lúc ấy, em cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết tình yêu thương lớn lao của mẹ. Mẹ luôn yêu thương, quan tâm, che chở cho con hơn bất cứ ai trên thế giới này. Vì thế, mẹ là người phụ nữ mà không ai có thể thay thế được.
Càng suy nghĩ, em lại càng thấy nhớ mẹ. Em chạy vội để vè nhà sớm với mẹ thân yêu.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 14
Thỉnh thoảng, khi ru bé Bi ngủ, mẹ em lại hát ầu ơ những câu hát từ thuở xưa:
Ví dầu mẹ chẳng có chi
Chỉ con với mẹ chẳng khi nào rời…
Câu hát ấy, ngày bé em nghe chỉ biết giai điệu thật du dương, trìu mến, chứ chưa hiểu gì. Mãi sau này lớn lên, em mới hiểu được, câu hát ấy đã nói lên được tình yêu thương của người mẹ dành cho con của mình. Rằng đứa con chính là tài sản vô giá và trân quý nhất. Và chắc chắn rằng, đối với mẹ thì em cũng chính là món quà tuyệt vời đó.
Mẹ em là một nhân viên văn phòng bình thường. Công việc của mẹ không quá bận rộn cũng không rảnh rỗi, vì mối ngày mẹ lại đến công ty trong một khoảng thời gian như vậy. Mọi việc ở nhà mẹ thường tranh thủ làm vào buổi tối và ngày cuối tuần. Vì vậy, dường như em chưa khi nào thấy mẹ được dành thời gian cho riêng mình. Khi đi làm, mẹ mặc áo váy chỉnh tề, gọn gàng, khiến nhiều người nghĩ rằng mẹ chẳng giỏi việc nhà. Nhưng như thế là sai rồi. Về đến nhà, tẩy đi lớp son, thay bộ áo quần ở nhà, mẹ lại lăn xả vào hàng trăm công việc không tên. Dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, chăm con… Đôi khi xong xuôi tất cả, mẹ còn làm nốt công việc dở dang ở công ty. Những hôm em ốm, mẹ phải bỏ dở việc để về chăm em. Rồi tranh thủ lúc em ngủ, mẹ lại đem việc ra làm tiếp. Quần quật quanh năm, tất cả để em được sống đầy đủ, hạnh phúc. Lúc còn nhỏ, em thật ngây thơ mà nghĩ rằng mẹ chẳng biết mệt cũng chẳng biết sợ. Rằng mẹ không thích ngủ nướng nên hôm nào cũng dậy từ 5 giờ sáng. Rằng mẹ không thích mua áo quần mới, chỉ thích chiếc váy cũ thôi. Rằng mẹ không sợ sâu, không sợ bóng tối. Đến bây giờ, thì em đã hiểu rồi. Trước khi làm mẹ, thì mẹ cũng là một cô gái bé nhỏ, sợ hãi đủ điều và có thật nhiều mong ước. Nhưng khi trở thành mẹ, tình thương yêu đã trở nên lớn mạnh hơn tất cả, che lấp đi mọi sợ hãi và khao khát cá nhân. Để dồn lại hết mọi thứ cho đứa con của mình.
Em yêu mẹ, yêu mẹ nhiều như mẹ yêu thương em. Mỗi ngày, em luôn muốn được ở bên mẹ thật lâu. Nhiều lúc, mẹ đùa mà bảo rằng, An là cái đuôi của mẹ. Em chẳng ngại ngùng mà cười thích thú ôm chầm lấy mẹ. Em thích ngồi nhìn mẹ làm việc. Khi đó trông mẹ thật tuyệt vời. Em thích ôm mẹ từ sau lưng, vùi vào cổ mẹ mà ngửi mùi hương nồng ấm ấy. Thật tuyệt vời biết bao, khi mỗi tối, trước khi đi ngủ được mẹ thơm lên trán và chúc ngủ ngon. Và khi sáng mai thức dậy, lại được đón chào bằng nụ cười dịu dàng của mẹ. Không điều gì có thể làm ta hạnh phúc hơn nữa rồi.
Hằng ngày, sau khi học bài xong, em sẽ lại ngồi cạnh xem mẹ làm việc. Hoặc tâm sự cùng mẹ. Tất cả mọi chuyện ở trường, từ chuyện nhỏ đến chuyện to. Khi ấy, mẹ sẽ nhìn thật chăm chú vào em, thỉnh thoảng lại gật đầu, trầm trồ. Khiến em trở thành một người kể chuyện tài ba. Những giây phút đó, bình yên đến lạ kì. Và để giây phút đó được dài hơn, lâu hơn. Em đã học cách phụ giúp mẹ những công việc nhà mà mình có thể làm được. Không để xin mẹ một thứ gì cả, chỉ để mẹ bớt vất cả, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, trò chuyện cùng em mà thôi.
Đối với em “mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Vì mẹ là người mà em yêu quý, kính trọng nhất trên cuộc đời này. Em mong rằng, mẹ sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, để luôn là bóng mát che chở cho cuộc đời em.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 15
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu rám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.
Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 16
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời còn”
Hạnh phúc vẹn tròn khi có cha, có mẹ ở bên. Mẹ luôn là một người đặc biệt và sống mãi trong lòng tôi. Là người tôi luôn yêu thương và kính trọng.
Năm nay em lên lớp 7 cũng là lúc mẹ tròn tuổi 40. Năm tháng qua đi nhanh quá, mới ngày nào em còn chập chững, mới ngày nào mẹ còn là một cô gái trẻ xinh đẹp vậy mà giờ đây cái tuổi tứ tuần cùng những lo toan vẫn vả cuộc cuộc sống đã khiến mẹ già đi. Những vết chân chim in hằn trên khóe mắt, làn da mẹ không còn mịn màng như trước. Dáng mẹ gầy mảnh khảnh, nặng trĩu trên vai những bộn bề cuộc sống, vì chồng, vì con, vì gia đình nhỏ thương yêu. Tóc mẹ dài có bao giờ buông thả, mẹ vẫn bối gọn gàng trên mái đầu cho tiện bề làm việc, nụ cười mẹ vẫn luôn dịu dàng và bao dung như thế, mỗi lúc mẹ cười em thấy mình yên bình đến lạ. Có lẽ, lúc mẹ cười là lúc mẹ đẹp nhất, tôi ao ước rằng mẹ có thể mãi vui cười như vậy, dẫu cho cuộc sống có nhiều những trắc trở khó khăn. Mẹ không cầu kỳ, phô trương trong mọi việc, là người luôn giản dị và khiêm tốn. Những chiếc áo mẹ mang không hề đắt tiền, mẹ cũng ít khi mua quần áo mới bởi dành tiền lo cho gia đình. Nhìn mẹ tiết kiệm cái ăn, cái mặc nhưng chưa bao giờ để tôi phải thiếu thốn một thứ gì, tôi càng thương mẹ vô cùng.
Mẹ ơi, con rất thương mẹ, những nhọc nhằn mà mẹ đã trải qua, những hy sinh mà mẹ phải đánh đổi vì con thật quá lớn lao. Còn nhớ những ngày thơ, mẹ là người kiên trì dạy con từng con chữ, uốn cho con từng nét bút, dạy cho con biết đọc biết viết như cô giáo của con vậy. Lớn lên rồi, con lại không may mắn có được sự khỏe mạnh như bao bạn bè cùng trang lứa, mẹ lại phải chăm sóc, lo toan cho con nhiều hơn. Vậy mà, chưa bao giờ con thấy mẹ than vãn một lời, mẹ vẫn cứ thế, lặng lẽ hy sinh, thầm lặng yêu thương con như thế. Con còn nhớ ngày em trai bị tai nạn, mẹ đã đau đớn đến thế nào khi nghe tin rằng em không qua khỏi. Nhìn mẹ gục ngã trước phòng mổ của bệnh viện với nước mắt cả sự đau thương ấy con càng nhói lòng. Mất mát ấy làm sao có điều gì có thể bù đắp được mẹ nhỉ. Con biết mẹ làm sao có thể không thương, không đau lòng cho được, dù thời gian dài có khiến nỗi đau nguôi ngoài thì lòng mẹ và cả gia đình mình vẫn còn đó những vết thương lòng . Nhưng mẹ à, con mong rằng mẹ và con và cả ba nữa hãy thật mạnh mẽ, sống tiếp cuộc đời còn lại của em con. Chúng ta phải thật hạnh phúc thì em nơi ấy mới yên lòng mẹ nhỉ. Con và ba sẽ mãi bên mẹ, mẹ à.
Mẹ ơi, có đôi lúc trong cuộc sống này còn khiến mẹ buồn, mẹ lo lắng, lúc đó, có lẽ vì cái tôi của mình quá lớn mà còn không nghe lời mẹ. Thậm chí cãi lại cả lời mẹ. Những lần như thế, con luôn tự dằn vặt và thấy có lỗi với mẹ thật nhiều, vậy mà ngày cả ba từ” con xin lỗi” con vẫn không thể thốt ra. Còn biết mẹ buồn lòng vì con nhiều lắm, con hứa từ nay sẽ thay đổi, không làm mẹ buồn phiền hay lo lắng nhiều vì con nữa, mẹ hãy yên tâm ở con, mẹ nha.
Con cũng cảm ơn về những ân tình, những lời dạy bảo đầy ân cần về điều hay lẽ phải của mẹ. Những lời mẹ dạy dỗ luôn là hành trang cho con vào đời, cho con trưởng thành hơn nữa trong cuộc sống của mình.
Mẹ chính là nguồn sống đời em, là ý nghĩa và động lực để em cố gắng học hỏi và phát triển mỗi ngày. Mẹ luôn là bờ vai tin cậy và vững vàng nhất của con. Với em, mẹ là tất cả, em muốn nói với mẹ rằng: “mẹ ơi, con yêu mẹ thật nhiều”
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 17
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó là người mẹ kính yêu của tôi.
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru ầu ơ ngọt ngào có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: “Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!”. Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mì, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con”. Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan nỗi niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mị chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 18
Tôi may mắn khi sinh ra trong một gia đình có đủ yêu thương trọn vẹn của cả cha và mẹ. Mẹ tôi không xinh đẹp nhưng là người yêu thương tôi nhất, lo lắng cho tôi nhất. Bởi thế mà đối với tôi điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời là khi có mẹ.
Mẹ năm nay đã ngoài 50 tuổi, dáng người của mẹ cao cao và hơi gầy. Mái tóc mẹ dài nhưng luôn búi cao gọn gàng để thuận lợi cho lao động. Me tôi có nụ cười phúc hậu, trong nụ cười ấy là sự yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình tôi. Đôi mắt của mẹ đã in hằn những vết chân chim dài, vì đã có tuổi rồi nên mẹ không còn nhìn thấy rõ được như trước, một vài con chữ quá nhỏ mẹ phải dùng kính mới có thể xem được. Khuôn mặt mẹ cũng đã có nhiều nếp nhăn, đôi bàn tay chai sạn vì gánh nặng cuộc đời, vì những công việc mà ngày ngày đều đến tay mẹ.
Mẹ tôi làm công nhân trong một nhà máy điện, tính đến nay thì mẹ đã gắn bó với công việc đã 30 năm, dù có những vất vả, khó khăn khi tuổi không còn trẻ nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng hoàn thành những công việc được giao. Mọi người trong công ty ai cũng đều dành cho mẹ tôi sự yêu thương và kính trọng, mẹ luôn tận tình giúp đỡ và quan tâm các đồng nghiệp, nhất là những người trẻ mới vào nghề. Trong gia đình, mẹ là người quán xuyến hết công việc nhà, vì ba tôi phải đi làm xa cũng không mấy lần về phép, còn tôi thì bận học hành, chẳng giúp gì được nhiều cho mẹ. Có hôm, bận bịu suốt từ sớm đến tối mà mẹ vẫn không một lời than trách, nhìn mẹ miệt mài với từng công việc mà tôi thương mẹ vô cùng.
Mẹ tôi cũng là người rất chu toàn, lo lắng cho gia đình nội ngoại hai bên chu đáo, bởi thế mà ai cũng thương mẹ. Bà nội tôi còn bảo rằng có dâu hiền trong nhà là phúc đức lắm. Và người nhận được sự quan tâm lớn nhất từ mẹ là tôi, những chuyện học hành, bài vở đến chuyện ăn, chuyện ngủ mẹ đều lo lắng. Mẹ sợ tôi học nhiều sẽ sụt ký nên luôn bồi bổ cho tôi những món ngon, dặn dò chuyện học hành là quan trọng nhưng sức khỏe mới là điều cần thiết thiết. Mẹ dạy cho tôi cách sống, cách nghĩ độc lập, không dựa dẫm, dạy cho tôi biết sẽ chia, biết giúp đỡ mọi người. Mẹ cũng là người dạy cho tôi hiểu sứ mệnh của mình là sống sao cho ý nghĩa trong cuộc đời, trong mỗi khoảnh khắc mà mình chọn lựa. Từ mẹ, tôi học được bao bài học bổ ích góp cho hành trang cuộc đời mình.
Còn nhớ ngày gia đình tôi còn khó khăn, đến bữa ăn mẹ cũng phải lo lắng chạy vạy, khi ấy tôi lại là đứa chưa hiểu chuyện nên đua đòi cùng chúng bạn khiến mẹ khổ tâm. Mẹ đã rơi những giọt nước mắt xót xa khi thấy tôi hỗn hào với bố, mẹ cũng là người dang rộng tay chở che, vỗ về tôi khi tôi vấp ngã, thất bại, là người thứ tha cho mọi lỗi lầm của tôi. Có biết bao điều trên đời cần biết ơn và trân trọng, nhưng tôi vẫn dành riêng tim mình một khoảng trời dành cho mẹ sự biết ơn tuyệt vời nhất. Mẹ tựa vì sao trên bầu trời đêm, lấp lánh, sáng soi đời con, mẹ là vì sao tuyệt vời nhất trên đời mà thượng đế đã mang đến cho gia đình tôi.
” Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình
Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ”.
Mai này, tôi sẽ tiếp bước trên con đường ước mơ, phải xa nhà, xa mẹ để tìm đến những hướng đi mới cho cuộc đời, nhưng hình ảnh, tình yêu của mẹ sẽ mãi nằm trong trái tim của tôi, là động lực tinh thần để tôi vững bước trên đường đời.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
Ơn mẹ cha suốt đời mãi em không bao giờ quên. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, thật thành công để có thể giúp đỡ mẹ cha những phần khó nhọc của cuộc đời.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 19
Có một nhà thơ đã từng viết rằng: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Mỗi lần đọc câu thơ này, em đều rưng rưng xúc động và nhớ tới công lao vĩ đại của người bố kính yêu. Với em, bố luôn là người mà em yêu thương nhất!
Bố em năm nay đã hơn 40 tuổi. Mẹ mất sớm, bố phải thay mẹ gồng gánh nuôi bốn đứa con. Làn da bố ngăm đen do “dãi dầu mưa nắng”. Khi trời còn tờ mờ sáng, bố đã ra khỏi nhà để chở đồ cho những thương nhân ngoài chợ. Công việc của bố vô cùng vất vả nhưng em chưa từng thấy bố than vãn hay tỏ ra mệt mỏi trước mặt chúng em.
Bố luôn chỉ cho em nhiều điều hay, lẽ phải trong cuộc sống. Mỗi lần em có chuyện buồn, bố đều là người ở cạnh động viên, an ủi em. Đối với em, bố còn là người bạn chân thành. Một người mà em có thể chia sẻ mọi buồn, vui.
Nhà có bốn anh chị em nhưng lúc nào bố cũng yêu chiều em nhất. Có đồ ăn gì ngon, bố đều để phần em rồi dặn dò anh chị: “Các con nhớ để phần cho cái An đấy nhé!”. Thỉnh thoảng, trong những buổi chợ phiên, bố lại dẫn em ra chợ mua quần áo, đồ dùng học tập mới. Mặc dù thiếu vắng đi tình yêu thương của mẹ nhưng bố luôn cố gắng bù đắp để em không cảm thấy tủi thân. Bố chưa bao giờ để em phải thua thiệt với bạn bè.
Mỗi chiều tan học về, bố đều cố gắng đến trường đón em. Ngồi trên chiếc xe đã cũ, em thấy mình thật bé nhỏ sau tấm lưng bố. Dọc đường đi, bố kể cho em nghe không biết bao nhiêu là chuyện. Cả quãng đường dài, hai bố con cứ cười mãi không thôi.
Đối với em, những tháng ngày bên bố là những tháng ngày hạnh phúc nhất trên đời. Em mong rằng bố sẽ luôn khỏe mạnh để có thể ở bên cạnh yêu thương, che chở em. Đối với em, bố luôn là người bố tuyệt vời nhất! Em yêu bố rất nhiều!
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 20
“Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ…”
Không biết từ bao giờ câu hát đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi, đôi lúc nó lại vang lên vô thức làm thôi như thức nhớ lại một thuở xa xưa còn nằm trong nôi. Có thể với bạn đó chỉ là một câu hát ru bình thường như mọi câu hát khác, nhưng đối với tôi đó là cả một tình yêu thương bao la của mẹ dành cho tôi.
Mẹ của tôi có dáng người hơi gầy. Đôi vai mẹ bé nhỏ mà nặng trĩu bao lo toan. Mẹ lo ngày mai phải dậy thật sớm cất mẻ cá bán cho sớm hết hàng còn về lo cơm nước cho bố con tôi, mẹ lo gọi thằng út dậy sớm đi học vì nó hay ngủ nước và còn nhiều nỗi lo khác, tất cả đều dồn lên đôi vai gầy guộc ấy của mẹ.
Đôi bàn tay mẹ chai sần vì phải làm lụng vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, cho chị em chúng tôi được đi học như chúng bạn , mặc dù kinh tế nhà tôi cũng không phải là khá già gì. Một lần tôi đi chơi về chẳng may cái áo đứt một nút. Thế là tôi nằng nặc đòi mẹ mua cho cái áo mới, còn mẹ thì nói rằng: “Chúng ta có thể sửa lại nó còn à”. Nghe vậy tôi bèn bỏ vào buồng nằm khóc thút thít. Một lúc sau, ngó đầu ra khỏi phòng, tôi chợt chạnh lòng khi ấy mẹ đang khâu lại cái áo nút áo cho tôi. Nhìn dáng mẹ hao gầy, cặm cụi với từng đường chỉ mũi kim, cảm giác bàng hoàng xâm chiếm con người tôi. Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt tôi. Là tôi đấy ư? Một đứa con gái tưởng chừng đã trưởng thành mà lại vô tâm đến mức này ư? Tôi chợt òa khóc, muốn ôm chặt lấy mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm….”
Khi bố rủ bạn bè về nhà ăn uống vui vẻ với những chai bia, bàn tán bao nhiêu chuyện… Sau đó, một tay mẹ cặm cụi dọn dẹp những bát đĩa, lom khom nhặt từng vỏ chai xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước cho người chồng mệt mỏi đang nhức đầu vì say. Những khi chị cả sau một ngày học tập mệt mỏi, về đến nhà vội vàng bật quạt ngả lưng nằm ngủ. Cũng chính mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức không….
Tất cả, tất cả những điều ấy tôi thấy từ mẹ, những điều dù chỉ nhỏ nhoi đều gợi về những suy nghĩ về một đức hi sinh cao cả, về một tâm hồn cao thượng chỉ biết về mọi người. Và tôi cảm thấy yêu thương người mẹ của mình nhiều hơn.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 21
“- À mẹ ơi có con dế
Luôn trong bao diêm con đây
Mở ra là con thấy ngay
Con yêu mẹ bằng con dế”
Những lời thơ hồn nhiên, ngộ nghĩnh trong bài thơ “Con yêu mẹ” của Xuân Quỳnh đã cho thấy tình cảm mẫu tử thật thiêng liêng. Chắc hẳn, mỗi người sống trong cuộc đời đều mong muốn được sống trong tình yêu thương của mẹ.
Với tôi, mẹ giống như một điểm tựa tinh thần vững chắc. Năm nay, mẹ của tôi bốn mươi tuổi. Dáng người của mẹ khá mảnh mai. Mái tóc được mẹ chăm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng mềm mượt. Khuôn mặt đã in hằn dấu vết của thời gian. Làn da đã rám nắng bởi những ngày làm việc vất vả. Nhưng đôi mắt vẫn hiền từ, và nụ cười vẫn thật rạng rỡ. Nhưng có lẽ, tôi thích nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay đã bế bồng tôi khi còn thơ bé, chăm sóc tôi khi đau ốm hay vỗ về an ủi tôi khi buồn bã. Đôi bàn tay đã có nhiều vết chai sần nhưng lại đầy ấm áp, yêu thương.
Mỗi ngày, mẹ đều thức dậy thật sớm để ra đồng làm việc. Công việc đồng áng vất vả, nhưng mẹ vẫn cố gắng. Dù không phải là công việc trí thức như một bác sĩ hay luật sư, nhưng tôi luôn cảm thấy tự hào về công việc của mẹ. Bởi mẹ đã làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi tôi, cho tôi ăn học. Tôi thầm biết ơn và cảm phục về mẹ nhiều lắm!
Dù công việc bận rộn, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc tôi. Bố tôi mất sớm, mẹ đã một mình nuôi lớn tôi. Điều đó khiến tôi càng thêm khâm phục nghị lực của mẹ. Với tôi, mẹ là một người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà. Mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Vì vậy, tôi đã cố gắng giúp đỡ mẹ những công việc nhà.
Dù vậy, cũng có lúc tôi đã gây ra những lỗi lầm khiến mẹ rất buồn lòng. Nhưng mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Điều đó khiến tôi tự nhận ra bài học của bản thân. Từ đó, tôi thêm cố gắng học tập, giúp đỡ mẹ việc nhà nhiều hơn. Tôi tự hứa sẽ trở thành một đứa con ngoan để mẹ cảm thấy tự hào. Tôi cũng mong mẹ giữ gìn sức khỏe thật tốt, luôn được vui vẻ và hạnh phúc.
Người mẹ, có một vị trí quan trọng đối với cuộc sống của mỗi người. Tình cảm mẫu tử vô cùng giá trị, giúp chúng ta vượt qua mọi nghịch cảnh trong cuộc sống, nỗ lực nhiều hơn.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 22
Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Ðể đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ.
Những vần thơ cảm động ấy đã nói giúp những tình cảm thiêng liêng mà em dành cho mẹ của mình. Mẹ là người mà em vô cùng yêu quý và kính trọng. Vì vậy, điều em luôn muốn nhìn thấy nhất chính là những nụ cười của mẹ.
Mẹ em là một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu. Vì nhiều năm cực khổ, vất vả nuôi em khôn lớn, mà đôi mắt đã có nhiều vết chân chim, làn da cũng sạm đi nhiều. Nụ cười mẹ không đẹp như những cô diễn viên, ca sĩ, nhưng đối với em đó là những nụ cười đẹp nhất trên đời. Đó là nụ cười khi thấy em ăn thật ngon, khi nhìn thấy em khỏe mạnh vui chơi. Là nụ cười khi em đạt được điểm cao trong kì thi ở lớp. Là nụ cười khi em sà vào lòng mẹ, thủ thỉ kể đủ chuyện trên đời. Những nụ cười giản dị ấy, khiến em bất giác cười theo.
Thế nhưng, cũng có lúc, em thấy chán ghét nụ cười của mẹ. Đó là những nụ cười gượng, cười giả để che đi nỗi buồn của mẹ. Chính là khi mẹ bị ốm, nhưng vẫn cố mỉm cười để mọi người không lo lắng. Là khi mẹ bị khách đến mua đồ mắng là bán đắt, nhưng cũng cố cười xòa kẻo sợ mất lòng khách. Là khi, thấy em bị điểm kém, tuy rất buồn, nhưng mẹ vẫn gượng cười để an ủi, động viên em. Chính vì những điều ấy, mà em càng thêm yêu thương mẹ rất nhiều. Cả cuộc đời mẹ phải chịu nhiều vất vả. Đến cả những nụ cười cũng mang theo nhiều ưu phiền. Em chỉ mong mẹ luôn được vui vẻ, hạnh phúc. Để những nụ cười xinh đẹp ấy luôn xuất phát từ niềm vui thực sự.
Mỗi ngày, em luôn cố gắng học tập thật giỏi, thật ngoan ngoãn và lễ phép, để mẹ không phải lo lắng, phiền lòng vì em. Bởi mẹ đã có quá nhiều thứ phải lo nghĩ rồi. Những lúc ở bên mẹ, em thường kể cho mẹ nghe những câu chuyện thú vị mà mình gặp hoặc đã nghe được để mẹ cười vui. Lúc ấy, em cảm thấy lòng mình ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Đấy chính là sức mạnh từ nụ cười của mẹ.
Em yêu mẹ của em rất nhiều, vì thế em cũng yêu nụ cười của mẹ. Em sẽ cố gắng hết sức mình để giữ cho mẹ thật nhiều những nụ cười trên môi.
Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ – Mẫu 23
Trong cuốn sổ tay, em dành trang đầu tiên để viết về câu ca dao mà mình yêu thích nhất:
Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được hết từng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao mẹ già.
Câu ca dao ấy đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ – người phụ nữ mà em kính yêu nhất trong cuộc đời này.
Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng không còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ bé, gọn gàng. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc ấy không suôn mượt, đen tuyền, mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em khôn lớn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do khi làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, khi đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi khi mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành đến tận sâu tâm khảm. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có lẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình yêu thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.
Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em không giỏi chăm chút về ngoại hình. Mẹ không biết trang điểm, không nhuộm tóc, không mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay khi đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, tươm tất. Chính điều này khiến cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều ấy, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo khó, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ trang phục cho đến lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó không cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Những người xung quanh, từ ông bà, đến làng xóm láng giềng, ai ai cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chân chất, thật thà. Mỗi khi có ai nhờ giúp đỡ, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi khi có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan hàng xóm thường nói rằng, mẹ em tuy không biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật chính xác.
Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mệt mỏi thế nào, thì cũng sẽ dành thời gian vào buổi tối, ngồi lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em không được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được đến trường với những món đồ dùng học tập, áo quần, giày dép không thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc cật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một chút buồn hay mệt mỏi, mẹ cũng nhận ra ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em đến quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này không ai yêu quý em nhiều như mẹ, và chắc chắn rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.
Mỗi ngày, em luôn cố gắng giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, đến những việc lớn hơn mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, đến ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!
*************************
Bạn đang xem: Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ lớp 7 hay nhất (23 Mẫu)
Trên đây là 22 bài văn mẫu Viết bài văn biểu cảm về con người hoặc sự việc về mẹ lớp 7 hay nhất. Hy vọng sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em trau dồi vốn từ, củng cố kỹ năng và có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài văn theo văn phong của mình.
Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn
Chuyên mục: Tổng hợp