Viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp lớp 5 bao gồm dàn ý chi tiết cùng 15 bài văn mẫu hay nhất được chọn lọc từ các bài văn đạt điểm cao sẽ giúp các em có thêm nhiều ý tưởng hoàn thiện đoạn văn của mình
Đề bài: Viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp
Tả ngoại hình thì các em cần tập trung miêu tả hình dáng bên ngoài như mái tóc, khuôn mặt, nước da, dáng đi, giọng nói… Với 15 đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp sẽ là tài liệu tham khảo, giúp các em biết cách viết đoạn văn theo đúng yêu cầu của đề bài, cải thiện và nâng cao kỹ năng làm văn.
Dàn ý Tả một người em thường gặp
1. Mở bài:
Giới thiệu người em định tả:
- Tên gì?
- Bao nhiêu tuổi?
2. Thân bài:
a. Tả ngoại hình:
- Vóc dáng.
- Khuôn mặt.
b. Tả hoạt động, tính cách:
3. Kết luận:
Nêu tình cảm của em: biết ơn, quý mến.
25 Bài mẫu Viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bà ngoại em – Mẫu 1
Một trong những người thân yêu nhất của em là bà ngoại. Từ lúc em mới chào đời, bà đã ru em bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương.
Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ánh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyền cho em bao yêu thương, tưởng như thời còn bé được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát. Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình thương bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc em chu đáo. Bằng những lời hát êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã ru em say nồng giấc ngủ. Em lớn lên từ lời ru ngọt ngào ấy.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bà ngoại em – Mẫu 2
Bà ngoại em năm nay đã ngoài sáu mươi. Dáng người nhỏ, gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc màu mây trắng. Lưng bà đã bắt đầu còng xuống, nước da bị nắng cháy sạm, có chỗ đã xuất hiện những chấm đồi mồi. Vì bà đã phải bươn chải, tần tảo buôn bán để nuôi mẹ, các cậu và các dì. Mắt bà không còn tinh tường như xưa nữa, con ngươi đã hơi đùng đục nhưng cái nhìn của bà thì vẫn như thuở nào: hiền hậu, yêu thương. Hai gò má của bà nhô lên, rám nắng, đôi môi khô và thâm lại theo năm tháng của cuộc đời. Trên khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, khóe môi. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn ấy lại hằn sâu hơn. Những lúc buồn, đôi mắt bà đăm chiêu như phản chiếu những ngày lặn lội vất vả vì những miếng cơm manh áo cho con cái. Mỗi lần về thăm bà ngoại, nhìn thấy bà, em lại cảm thấy yêu thương bà vô cùng.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bà ngoại em – Mẫu 3
Bà em năm nay đã ngoài sáu mươi, dáng người nhỏ, gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc màu mây trắng. Lưng bà đã bắt đầu còng xuống, nước da bị nắng cháy sạm, có chỗ đã xuất hiện những chấm đồi mồi. Vì bà đã phải bươn chải, tần tảo buôn bán để nuôi mẹ, các cậu và các dì. Mắt bà không còn tinh tường như xưa nữa, con ngươi đã hơi đùng đục nhưng cái nhìn của bà thì vẫn như thưở nào: hiền hậu, yêu thương. Hai gò má của bà nhô lên, rám nắng, đôi môi khô và thâm lại theo năm tháng của cuộc đời. Trên khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt, khóe môi. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn ấy lại hằn sâu hơn. Những lúc buồn, đôi mắt bà đăm chiêu như phản chiếu những ngày lặn lội vất vả vì những miếng cơm manh áo cho con cái.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả ông ngoại em
Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông ngoại. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật ngọt ngào trong trái tim tôi.
Ông tôi chưa già lắm đâu, chỉ khoảng bảy mươi thôi. Dáng ông tầm thước như bao cụ già khác. Khuôn mặt sắt lại với nhiều nếp nhăn của những ngày tháng khó khăn, vất vả. Gian khổ nhất là những năm tháng trong chiến trường miền Đông Nam Bộ xưa kia. Khuôn mặt vuông vuông chữ điền, nước da sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim; vậy mà ông tôi trông vẫn đẹp lão lắm. Đặc biệt là với tôi, ông quả thật đẹp. Hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông, tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền từ của ông. Lúc đó tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như có ông Bụt ở bên với bao phép màu tốt lành và đẹp đẽ.
Tôi yêu quý và kính mến ông rất nhiều và cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là người hay là ông Bụt, tôi cũng không biết nữa.
“Cháu sẽ phải cố gắng nhiều để làm vui lòng ông, ông ơi!”. Tôi vẫn nhủ thầm như vậy.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả ông nội em
Bố mẹ của em là bác sĩ nên công việc rất bận rộn. Vậy nên từ nhỏ em đã được ông chăm sóc và yêu thương rất nhiều. Chính vì thế, ông là người mà em vô cùng yêu quý.
Ông em năm nay sáu mươi ba tuổi, đã về hưu được khá lâu rồi. Ông cao khoảng một mét sáu lăm, thân hình cân đối. Vì tuổi tác và công việc trước đây phải ngồi rất nhiều nên lưng ông hơi cong. Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự đẹp lão của ông cả. Tóc của ông có nhiều sợi bạc trắng. Ông hay đùa bảo là tóc có màu như muối tiêu. Khuôn mặt ông trông rất phúc hậu, với vầng trán cao và đôi mắt hiền hòa. Bình thường, ông phải đeo một đôi kính gọng đen lên thì mới nhìn rõ được. Ông của em chẳng có râu, vì ông bảo là không thích để râu. Hằng ngày ở nhà, ông thường mặc bộ áo bà ba với những màu trầm như nâu, đen, xanh dương. Lúc ấy trông ông rất bình dị và gần gũi. Những khi có việc đi xa, ông sẽ mặc vest, trông nghiêm túc lắm.
Nhiều người vẫn bảo, em giống ông nhất nhà, từ thói quen đến lời ăn tiếng nói. Có lẽ vì em ở cạnh ông từ nhỏ, lại luôn chơi và học cùng ông mỗi ngày nên mới giống ông đến thế. Hoặc cũng có lẽ, đơn giản chỉ là vì em là cháu của ông. Mỗi ngày, em luôn cầu mong ông sẽ mãi khỏe mạnh và sống cùng em thật lâu, thật lâu. Mỗi buổi sáng, được nhìn thấy ông đi tập thể dục về. Mỗi buổi chiều được thấy ông ngồi đánh cờ ở trước sân. Mỗi chiều tối được thấy ông tỉa cây cảnh ở sau nhà. Mỗi ngày, được nói câu “Chào ông”. Chỉ cần thế thôi là em đã hạnh phúc vô cùng.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bà cụ bán hàng nước dưới gốc đa đầu làng
Đầu làng tôi có một cây đa cổ thụ rất to, mấy người ôm không xuể. Bóng đa rộng che khắp một khoảng đất. Những ngày hè oi bức, đi đâu xa về được ngồi nghỉ ở quán nước dưới gốc đa thì bao mệt nhọc tự nhiên tan biến. Bán hàng nước là một cụ già hiền từ, nhân hậu. Ai là khách đã từng ngồi quán cũng phải cảm động vì sự tốt bụng của bà.
Bà cụ có lẽ hơn bảy mươi tuổi rồi. Sức nặng của thời gian thể hiện rõ nhất trên cái lưng còng. Những năm tháng vất vả đã đè nặng trên đôi vai run rẩy ấy. Tóc bà đã bạc. Chân tay cũng yếu hơn. Bàn tay bà nhăn nheo xuất hiện những vết đồi mồi. Chân bà cụ bị đau khớp nên ít khi đi lại. Tuy vậy, khuôn, mặt bà vẫn có nét hồng hào nhìn phúc hậu như một bà tiên. Đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm. Bà cụ rất thích ăn trầu. Mỗi lần nhìn bà bỏm bẻm nhai tôi lại nhớ đến bà ngoại, bà tôi khi còn sống cũng hay ăn lá trầu không…
Bà cụ bán hàng nước hình như không có người thân thích. Bà lão ngồi ở gốc đa này bán hàng từ bao giờ. Chỉ biết từ lúc biết đi, tôi đã thấy bà ở đó rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, hình ảnh bà cụ gắn liền với gốc đa, với mùa hè. Hàng năm, mỗi khi thấy bà cụ dọn hàng quán là tôi biết, mùa hạ đến rồi.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả mẹ em – Mẫu 1
Mẹ em có dáng người cao cao, năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, tuổi đã qua thời xuân xanh. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan, trông thật hiền dịu. Đôi môi mẹ đỏ mọng mặc dù không thoa son, cái miệng lúc nào cũng cười. Nụ cười ấy đã làm cho em thêm gần gũi mẹ. Hai hàng lông mày của mẹ cong cong, che đôi mắt tròn đen, luôn nhìn chúng em đầy yêu thương. Những ngày em bị ốm, mẹ đều thức cùng em nên có lúc mắt mẹ lại sâu hơn nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Nghe bà ngoại nói, ngày xưa, mái tóc mẹ đẹp lắm nhưng bây giờ tóc mẹ lại hơi bạc màu vì năm tháng. Em thương mẹ vô cùng. Nước da mẹ hơi rám nắng vì mẹ phải dãi dầu sương gió để kiếm tiền nuôi em ăn học. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy, em yêu mẹ biết bao nhiêu.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả mẹ em – Mẫu 2
Mẹ là người gắn bó với em nhất trong gia đình. Năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, đã qua thời xuân xanh. Mẹ có dáng người cao cao. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan, trông thật hiền dịu. Đôi môi mẹ đỏ mọng mặc dù không thoa son, cái miệng lúc nào cũng cười. Nụ cười ấy đã làm cho em thêm gần gũi mẹ. Hai hàng lông mày của mẹ cong cong, che đôi mắt tròn đen, luôn nhìn chúng em đầy yêu thương. Những ngày em bị ốm, mẹ đều thức cùng em nên có lúc mắt mẹ lại sâu hơn nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Nghe bà ngoại nói, ngày xưa, mái tóc mẹ đẹp lắm nhưng bây giờ tóc mẹ lại hơi bạc màu vì năm tháng. Em thương mẹ vô cùng. Nước da mẹ hơi rám nắng vì mẹ phải dãi dầu sương gió để kiếm tiền nuôi em ăn học. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy, vất vả làm việc để nuôi nấng, chăm sóc chùng em. Em yêu mẹ biết bao nhiêu.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bố em
Người gắn bó với em nhất có lẽ là bố. Bố em năm nay đã bốn mươi lăm tuổi. Dáng người cao nhưng hơi gầy. Những dấu vết của thời gian đã in hằn trên khuôn mặt của bố. Khuôn mặt vuông chữ điền, mái tóc cắt ngắn đã điểm vài sợi bạc. Làn da ngăm đen vì những tháng ngày vất vả làm việc. Vầng trán cao và rộng. Đôi mắt của bố sáng như những vì sao trên bầu trời đêm vậy. Đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Nhưng em thích nhất là đôi bàn tay to lớn, chai sần nhưng tràn đầy ấm áp. Đôi bàn tay đã dắt bế em khi còn thơ bé. Đôi bàn tay đã dắt em đến trường trong ngày đầu đi học. Bố đang là bác sĩ của một bệnh viện trong thành phố. Công việc hàng ngày của bố rất bận rộn. Mọi người thường bảo em có những nét rất giống bố. Đối với em, bố vô cùng tuyệt vời. Em rất yêu thương và hy vọng sẽ luôn khỏe mạnh để luôn bên cạnh mẹ và chúng em.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bác thợ xây
Bác thợ xây chừng hơn 40 tuổi, bộ quần áo lao động dính đầy những vôi vữa tạo thành những vệt đen trắng loang lổ. Không hiểu sao nhưng khi nhìn những vết bẩn ấy, lòng em lại thấy xúc động chứ không hề cảm thấy sợ như bình thường. Bác ngồi trên giàn giáo cao nhưng không hề tỏ ra có chút gì sợ hãi, mà ngược lại có chút tự nhiên, thoải mái. Trên người bác còn thắt một dây ăn toàn gắn liền với cột sắt rất chắc chắn ở bên trên. Bác còn đội mũ bảo hộ, đeo khẩu trang để bảo vệ tốt nhất cho cơ thể. Bên cạnh bác là một thùng vôi vữa được pha sẵn, một cái bay, một chồng gạch lớn và rất nhiều đồ lỉnh kỉnh khác.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô hàng xóm
Trong xóm, người em cảm thấy yêu quý nhất là cô Lan – cô hàng xóm gần nhà em. Cô năm nay ba mươi ba tuổi. Cô là cô giáo của một trường trung học cơ sở trong huyện. Cô không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu mươi. Dáng người cô cân đối. Theo cảm nhận của em, cô Lan vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nước da trắng hồng, tràn đầy sức sống. Mái tóc của cô vừa dài, vừa đen. Cô thường cặp mái tóc của mình gọn gàng sau gáy. Điều em cảm thấy ấn tượng nhất là đôi mắt sáng giống như những vì sao của cô. Ánh mắt ấy luôn nhìn em thật trìu mến. Cô có một đôi môi hình trái tim. Mỗi khi cô cười, lại để lộ ra hàm răng trắng. Giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào. Em chắc chắn rằng, mỗi khi cô giảng bài, các anh chị học sinh sẽ cảm thấy vô cùng yêu thích. Mỗi khi gặp phải bài khó, em lại chạy sang nhờ cô giảng bài. Em rất yêu quý cô Lan.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả ông hàng xóm
Ông Bảy đã ngoài bảy mươi tuổi, da dẻ còn hồng hào, khuôn mặt chữ điền, phúc hậu hằn sâu những nếp nhăn thường có ở người già. Tóc ông bạc trắng, hớt cao. Đôi mắt ông ngả màu nâu đục, mỗi lần nhìn ngắm đồ vật nào đó ông lại nheo cặp mắt, trông thật chậm chạp. Mỗi khi ông cười thì đôi mắt ấy ánh lên vẻ hiền từ, bao dung, độ lượng biết nhường nào.
Mỗi lần sang nhà ông Bảy chơi, em phụ ông Bảy quét dọn nhà cửa và xách nước ở giếng khơi trong, cùng ông Bảy tưới cho mấy cây kiểng trước sân nhà. Ông khen em ngoan. Ông cháu vừa làm việc, vừa nói chuyện thật là vui vẻ. Vui nhất là khi ông Bảy kể chuyện ngày xưa cho em nghe. Giọng ông kể trầm ấm, rõ ràng, đôi lúc ông cười thành tiếng, những lúc như thế trông ông Bảy trẻ lại đến mấy tuổi.
Bạn đang xem: Viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp (20 Mẫu)
Sau mỗi câu chuyện ông Bảy thường xuyên khuyên dạy em: Sống trên đời phải cò tình nghĩa, có tình làng nghĩa nước. Ông khuyên em đừng đua đòi cái xấu, phải học cái hay. Phải biết vâng lời dạy bảo của thầy cô giáo và cha mẹ. Phải chịu khó học hành cho bằng chị, bằng em, bằng bạn bè. Không có học là không thể làm việc tốt được.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cụ già gần nhà em
Nhà em sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh là rất nhiều ngôi nhà của các cụ già. Tuy nhiên mỗi lần đi học ra ngõ, em vẫn thường chú ý đến hình ảnh của một cụ già ngồi bán xôi ở đầu ngõ. Cụ tên Tý, sống cách nhà em 3 nhà. Ngày nào em thấy cụ ngồi bán xôi đầu ngõ.
Cụ Tý năm nay đã hơn 60 tuổi nhưng mái tóc của cụ bạc phơ, trắng như cước. Cụ búi tóc củ tỏi ở trên đầu, và quấn một chiếc khăn. Cụ bảo rằng tóc cụ thưa nên cụ buộc như thế này.
Hằng ngày cụ ngồi bên một chiếc thúng thơm nức mùi xôi xéo, ngày ngày cụ dậy thật sớm để hông xôi mang bán cho mọi người để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như giết thời gian.
Hàm răng của cụ đã rụng đi mấy chiếc, cụ cứ nhai trầu chóp chép mỗi khi em đi qua. Hàm răng cụ đen nháy vì ngay xưa cụ ăn nhiều trầu.
Đôi bàn tây gầy và xương, thi thoảng còn run run lên vì tuổi cao và sức yếu. Mắt cụ đã mờ đi, tuy nhiên vẫn có thể phân biệt được tiền mỗi khi khách trả. Mọi người vẫn luôn thích ăn xôi ở nhà cụ vì xôi rất dẻo và thơm. Mỗi lần ăn vào là thấy no và ấm bụng.
Cụ vẫn hay mặc những bộ quần áo lụa thời trước nhìn gọn gàng. Thân hình cụ nhỏ, bước đi đã bắt đầu chậm chạp hẳn đi. Mỗi lần cụ bưng thúng xôi ra đầu ngõ bán, cụ bước đi chậm; thi thoảng có nhiều người thấy thế đã đến bê giúp cụ.
Giọng nói của cụ trầm ấm, thi thoảng nói hơi bé nên em không nghe thấy. Mỗi lần em mua xôi ở hàng cụ, cụ thường cho em thêm thật nhiều hành khô, vì em rất thích ăn hành.
Có nhiều hôm trời mưa gió, em đi học ngang qua không thấy dáng cụ, có lẽ thời tiết xấu nên cụ không bán nữa. Những lúc đó em lại thấy nhớ cụ. Một người mà em quen.
Cụ là một người hàng xóm thân thiết và tốt bụng với gia đình em. Em mong cụ luôn khỏe, luôn vui để mọi người lại được ăn xôi do cụ nấu.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo chủ nhiệm
Mỗi ngày đến lớp em đều gặp cô Thúy. Cô Thúy là chủ nhiệm lớp em.
Cô Thúy có thân hình đẹp. Năm nay cô gần 30 tuổi. Cô có thân hình thon gọn. Cô có khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Mái tóc của cô đen óng dài ngang lưng và rất suôn mượt. Cô thường cột tóc cao và rất hợp với khuôn mặt của cô. Đôi mắt của cô nhỏ, đà và sáng long lang như ánh sáng. Cô hay cười và nụ cười cô thật rạng rỡ, hai hàm mi của cô dài và cong. Cô còn giúp đỡ chúng em rất nhiều trong việc học tập. Cô ăn mặc rất giản dị. Cô luôn mỉm cười với chúng em, khi cười cô để lộ hàm răng trắng. Cô sỡ hữu giọng nói nhẹ nhàng và truyền cảm. Khi cô kể chuyện, chúng em có cảm giác được đi vào câu chuyện ấy. Cô ân cần giảng giải cho chúng em nhưng cô cũng rất nghiêm khắc. Cô luôn vui vẻ lạc quan và yêu đời. Các giáo viên khác đều yêu thích cô. Cô Thúy luôn nhiệt tình trong việc giảng dạy. Em tự hào vì cô là chủ nghiệm lớp em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng cô. Em mong cô mãi dạy chúng em.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo em – Mẫu 1
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 – lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học. Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh.
Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ.
Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương…”. Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô – người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo em – Mẫu 2
Đã mấy năm qua rồi cho tới bây giờ em vẫn còn thương mến cô Nga, người đã dạy dỗ em trong những niên học thứ nhất tại ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Nga mang dáng người dong dỏng, không mập cũng ko gầy. Tuổi có độ gần bốn mươi nhưng trông người cô còn siêu trẻ. Em cực kỳ thích những dòng áo dài cô mặc tới lớp, thường là các mẫu áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp. Em nghĩ ai cũng ưa thích sở hữu thân hình và làn da như cô giáo. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy bộ mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Hai mắt cô to, đen láy, loại mũi tuy khá cao nhưng trông tương xứng với gương mặt. Cô cười cực kỳ tươi, giòn giã, lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Mọi thứ hòa quyện tạo ra nét đẹp thân mật, cởi mở, nhưng ko vì vậy mà kém phần cương nghị.Và giọng điệu cô giảng bài khi trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn ghi nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là nhiều đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngờ ngạc, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô giáo thì giống như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến cho lòng em và các bạn yên tâm không còn nhớ gia đình nữa. Thế nhưng cô giáo cực kỳ nghiêm khắc lúc giảng bài, bạn nào không quan tâm theo dõi tập trung lắng nghe thì cô nhắc nhở ngay cùng với luôn tuyên dương các bạn nỗ lực trong học tập. Các
buổi học đầu tiên với biết bao khó nhọc, cô giáo đã nhấc tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm nhiều vần. Vào nhiều giờ ra chơi cô giáo nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ càng thêm cho những bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường nói chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc ấy em cảm thấy bầu ko khí trong cả lớp ấm áp như gia đình!. Bên cạnh việc việc dạy và săn sóc chúng em, cô còn quan tâm gia đình ác bạn nghèo, tạo điều kiện hỗ trợ cho các bạn.
Tuy ko học cô giáo nữa nhưng trong lòng em luôn tôn trọng cùng với hàm ơn cô giáo. Em tự răn sẽ tìm mọi cách học bài tốt nhằm không phụ lòng yêu mến, trông nom của cô.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo em – Mẫu 3
Những ngày đến trường, em thường gặp cô Lan – cô giáo đã dạy em vào năm học lớp Hai. Cô đã ngoài bốn mươi nhưng hãy còn rất trẻ. Với vóc người cao cao, làn da trắng hồng, cô mặc những chiếc áo dài sẫm màu trông thật đẹp. Hợp với khuôn mặt tròn của cô là mái tóc uốn quăn, buông thả ngang lưng. Nét mặt cô thường tươi vui khi chúng em học tốt. Những lúc ấy, đôi mắt màu hạt dẻ của cô ánh lên những tia sáng ấm áp và dịu hiền khó tả. Khi cô mỉm cười, những chiếc răng trắng nõn lộ ra bên trong đôi môi đỏ hồng. Tất cả những nét đẹp ở cô đã in sâu vào đôi mắt ngây thơ và tinh nghịch của chúng em.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo em – Mẫu 4
Hình ảnh cô giáo Hương vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em. Cô là người đầu tiên dạy em năm lớp Một ở trường Tiểu học. Cô Hương có dáng người thon thả và cân đối. Các thầy cô ở trường thường gọi cô là người mẫu. Em không biết chính xác cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Cô còn rất trẻ. Nước da trắng hồng làm cho khuôn mặt của cô thêm rạng rỡ. Mái tóc dài buông xoã ngang lưng, đen mượt tô điểm thêm cho sự dịu dàng của cô. Thỉnh thoảng những làn gió thổi làm mái tóc bồng bềnh của cô nhấp nhô như làn sóng gợn. Cô Hương có cặp mắt đen nhánh, mở to như biết nói. Đôi mắt ấy thật trìu mến khi cô nhìn chúng em đang chăm chỉ học. Đôi mắt ấy buồn rười rượi mỗi khi chúng em không thuộc bài và không vâng lời cô. Mỗi khi cô tiếp xúc với mọi người, nụ cười của cô luôn nở trên môi trông rất thân thiện.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả cô giáo em – Mẫu 5
Hình ảnh cô giáo Lan vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em. Cô là người đầu tiên dạy em năm lớp Một ở trường Tiểu học. Cô Lan có dáng người thon thả và cân đối. Các thầy cô ở trường thường gọi cô là người mẫu. Em không biết chính xác cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Cô còn rất trẻ. Nước da trắng hồng làm cho khuôn mặt của cô thêm rạng rỡ. Mái tóc dài buông xoã ngang lưng, đen mượt tô điểm thêm cho sự dịu dàng của cô. Thỉnh thoảng những làn gió thổi làm mái tóc bồng bềnh của cô nhấp nhô như làn sóng gợn. Cô Lan có cặp mắt đen nhánh, mở to như biết nói. Đôi mắt ấy thật trìu mến khi cô nhìn chúng em đang chăm chỉ học. Đôi mắt ấy buồn rười rượi mỗi khi chúng em không thuộc bài và không vâng lời cô. Mỗi khi cô tiếp xúc với mọi người, nụ cười của cô luôn nở trên môi trông rất thân thiện.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả thầy giáo em – Mẫu 1
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi. Có hạt bụi nào vương trên tóc thầy”. Mỗi lần lời bài hát “Bụi phấn” vang lên, trong tâm trí tôi lại hiện về hình ảnh của thầy giáo Nam – thầy giáo chủ nhiệm tôi năm lớp Năm. Thầy là một người mà tôi vô cùng biết ơn và kính trọng.
Thầy Nam năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi. Dáng người thầy cao và có phần hơi mập. Mái tóc thầy đã có những sợi điểm bạc – bạc vì ở tuổi ấy, có mái tóc ai còn xanh đầu, bạc vì bụi phấn, bạc vì những lo toan thường nhật và vì lũ học trò tinh nghịch chúng tôi nữa. Gương mặt thầy vuông chữ điền, toát lên sự cương nghị. Đôi mắt thầy ánh lên sự cương trực với cái nhìn đầy xa xăm nhưng ánh mắt thầy dành cho học trò chúng tôi thì thật ấm áp biết bao. Sống mũi thầy rộng và vầng trán lại thật cao. Mỗi khi thầy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng lại hằn sâu hơn, phản chiếu những lo toan và vất vả trong cuộc đời. Thầy ăn vận giản dị lắm nhưng lại vô cùng lịch lãm.
Thầy hiền và tốt với chúng tôi lắm. Có những lần học sinh bị ốm, thầy đều hỏi han tận tình, giảng lại bài cho chúng tôi. Trong lớp, nếu có ai học kém hoặc có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, thầy đều cố gắng giúp đỡ như động viên các bạn cố gắng học tập, giúp đỡ các bạn cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi nhớ, trong lớp tôi có cái Lan, nhà nó khó khăn lắm, bố mất sớm, gánh nặng gia đình dồn cả vào đôi vai của người mẹ nhưng mẹ Lan lại hay đau ốm, có lần vì không đủ tiền nộp học, mẹ Lan định cho Lan nghỉ học nhưng thầy đã khuyên mẹ bạn ấy và sẵn lòng giúp đỡ khoản tiền học phí ấy. Thầy như người cha thứ hai luôn ân cần bảo ban, chăm sóc chúng tôi, nhắc chúng tôi mỗi khi trời lạnh phải mặc áo ấm hay buổi sáng đến trường thì không bao giờ được bỏ bữa. Nhưng cũng có lúc, thầy rất nghiêm khắc, đó là những khi chúng tôi không vâng lời thầy, về nhà có khi còn không chịu làm bài, hay có những lần mắc khuyết điểm, những lúc ấy thầy đều nhắc nhở. Vậy là thầy không chỉ dạy chúng tôi tri thức mà còn dạy chúng tôi cách sống, cách làm người. Thầy luôn được các bậc phụ huynh, đồng nghiệp và mọi người yêu mến, đó là bởi thầy không chỉ tốt bụng, nhiệt huyết mà còn hăng hái tham gia vào mọi hoạt động của trường.
Dù thời gian có trôi đi, dù sau này có không được gặp thầy thì trong trái tim tôi mãi hiện về hình ảnh của thầy. Làm sao tôi có thể quên được sự ân cần chỉ bảo cùng những bài học định hướng một nhân cách cao đẹp của thầy dành cho chúng tôi.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả thầy giáo em – Mẫu 2
Thầy Tuấn là giáo viên dạy môn mĩ thuật của chúng em trong năm học lớp một. Thầy đã gần bốn mươi tuổi. Thầy cao khoảng một mét tám mươi. Dáng người có phần hơi mập mạp. Mái tóc thầy đã điểm những sợi điểm bạc. Vầng trán cao và rộng. Em nghe mọi người thường đó là vầng trán của những người thông minh. Đôi mắt thầy ánh lên sự cương trực với cái nhìn đầy xa xăm. Ánh mắt ấy khi nhìn chúng tôi thì thật ấm áp biết bao. Sống mũi thầy cao, đôi môi mỏng. Mỗi khi thầy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng lại hằn sâu hơn. Đặc biệt, thầy có một đôi bàn tay rất đẹp. Đôi bàn tay khá to, rất khéo léo khi cầm bút vẽ. Thầy đã dạy cho chúng em biết vẽ, biết tô màu sao cho đẹp. Mỗi khi đến giờ mĩ thuật của thầy, em cảm thấy vô cùng thích thú. Em rất yêu quý thầy.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả anh hàng xóm
Mỗi cuối tuần, lũ trẻ xóm tôi lại tụ tập đông đúc ở sân để chơi đùa. Nhờ những cuối tuần vui nhộn này mà tôi đã trở nên thân thiết với anh Bình Nguyên. Anh lớn tuổi nhất hội nên mọi người thường gọi là anh Bi cả.
Năm nay, anh Bi đã mười hai tuổi. Người anh cao dong dỏng. Vẻ mảnh khảnh nhưng anh rất ra dáng bậc anh. Anh ít khi tranh giành đồ ăn như mấy đứa chúng tôi. Anh thường bảo chúng tôi chia nhau ra cho bằng phần nhau. Anh có làn da ngăm ngăm đen. Nghe đâu, ngày còn nhỏ anh sống ở miền biển. Về sau, bố anh chuyển đơn vị công tác nên gia đình chuyển hẳn về nơi này sinh sống. Có lẽ, vì nắng ngoài biển đã làm mái tóc anh ngả vàng. Nhưng màu vàng ấy lại rất hợp với gương mặt hình trái xoan của anh. Đôi mắt anh bi màu nâu, long lanh như hai hòn bi ve để dưới ánh mặt trời. Đôi mắt khi thì nghiêm nghị, khi thì hiền từ, tinh nghịch. Anh Bi bị cận thị nên lúc nào cũng phải đeo kính. Có lần, chúng tôi giấu chiếc kính ấy đi. Anh lẳng lặng không nói gì, cũng không đi tìm. Bỗng nhiên, trò vui của chúng tôi không thành. Tôi đành đi lấy kính trả lại anh. Lúc này, anh mới dùng đôi tay gầy xương của mình kéo người tôi. Cù chọc tôi một trận. Bọn trẻ xung quanh cỗ vũ ầm ĩ, tôi được một phen cười lăn lóc. Anh Bi cũng cười lớn. Đôi môi anh hình trái tim, lúc nào cũng hồng hồng. Bọn con gái hay trêu đó là môi con gái. Nhưng tôi thấy đôi môi của anh đẹp. Đẹp nhất là những lúc anh nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trằng ngần.
Tôi quý anh Bi lắm! Anh dạy chúng tôi chơi trò bắn bi, cá ngựa, cờ tỉ phú. Mỗi dịp như vậy, xóm tôi lại rộn vang tiếng cười. Anh Bi thực sự đã trở thành người anh cả đáng mến của tôi.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bác tổ trưởng dân phố
Nhà em nằm ở giữa một khu phố nhỏ yên bình, ở ngoại ô thành phố. Cách vườn cây là đến hai nhà hàng xóm sát vách. Trong đó, có một vị hàng xóm rất đặc biệt, đó là bác Ngọc, tổ trưởng tổ dân phố.
Bác Ngọc là cái tên được cả khu phố vui vẻ và quý mến khi nhắc đến. Bác góa vợ, con gái lại lấy chồng trên thành phố nên bác sống một mình trong căn nhà nhỏ. Chính vì thường ngày bác rất tốt bụng, hễ có ai cần giúp bác đều xắn tay áo không nề hà mà đến giúp hết sức. Em không biết năm nay bác bao nhiêu tuổi, chỉ thấy bác thường mặc bộ đồ Tàu lịch sự và đẹp đẽ như mấy diễn viên trên phim. Mái tóc muối tiêu của bác được chải gọn về sau đầu, để lộ cái trán hơi hói nhẵn bóng.
Dáng người bác đậm chứ không gầy, thế nhưng mỗi bước đi đều nhanh nhẹn khỏe khoắn chứ không hề có dấu hiệu của tuổi già. Cứ mỗi sáng bác lại đạp xe một vòng quanh khu phố kiểm tra tình hình, quay về nhà đọc báo, xem thời sự và làm vài việc của khu phố. Nhà bác có một vườn cây ăn trái rộng, đây là khu vui chơi lý tưởng của đám con nít trong khu phố. Bác cũng rất thoải mái, bác nói mình bác ăn không hết nên mấy đứa cứ hái mà ăn. Chỉ chờ có vậy, chúng tôi ùa lên hái nào là xoài, ổi, mận, cóc,… ăn đến no nê. Mỗi lần như thế, bác cười hiền từ rồi chuẩn bị nước cho chúng tôi rửa tay chân nữa.
Bác Ngọc rất được lòng mọi người bởi tính tình thẳng thắn và trách nhiệm với công việc của mình. Khu phố nhờ có bác mà quy củ hơn hẳn, không có gia đình nào đánh nhau hay trộm vặt nữa. Em rất quý người hàng xóm đặc biệt này.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả chú công an
Ngày nào đi học, em cũng đi ngang ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm. Em thường thấy một chú công an đứng ngay ở bùng binh, không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có vóc người cao lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt sáng, nhanh nhẹn.
Cũng như bao chú công an giao thông khác, chú mặc bộ dồ ka ki vàng sậm. Trên chiếc áo ngắn tay cạnh cầu vai có đeo phù hiệu thuộc sắc phục cảnh sát giao thông và trên ngực bảng tên, đơn vị bằng tấm mica nền trắng -chữ xanh. Chú mặc quần tây dài gọn gàng, chân đi giày đen bóng lộn, chiếc thắt lưng bằng da màu nâu to bản hơi lệch về dưới bởi khẩu súng ngắn đeo bên hông kéo xuống, càng tăng thêm vẻ oai vệ, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông giữ gìn trật tự đường phố. Chiếc mũ kết đội trên đầu có đính huy hiệu cảnh sát khiến cho gương mặt của chú vừa oai nghiêm vừa rắn rỏi.
Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào, tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng ngậm còi, hai cánh tay thay một mệnh lệnh, đưa lên, hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự, nề nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc hon-da đậu chớm quá vạch sơn trắng nhô lên lấn dường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào.
Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc xe hon-đa vù tới ngã năm nhấn ga bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an vội giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô sượng sùng nói lời xin lỗi. Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai ghi phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm: “Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông không được chở ba”. Bấy giờ, một cô nhảy xuống đón xe buýt. Lòi nói của chú nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát.
Cứ thế, chú điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không có một tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này. Em rất kính phục phong cách làm việc của chú, vừa có tình lại vừa có lí. Em ước mơ sau này lớn lên, em sẽ đi làm cảnh sát giao thông để giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả chú cảnh sát giao thông
Chú cảnh sát giao thông mà em thường hay gặp có vóc người cao lớn, nước da bánh mật, khuôn mặt cương nghị và nhất là đôi mắt sáng, nhanh nhẹn. Chú mặc bộ quần áo kaki màu vàng, đầu đội mũ kết dành cho cảnh sát giao thông có huy hiệu ngôi sao trên nền đỏ. Trên vai áo của chú có quân hàm là một gạch vàng và hai ngôi sao nhỏ hai bên. Chú đi đôi giày đen bóng và khẩu súng ngắn đeo bên hông càng làm tăng thêm vẻ oai phong, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự đường phố. Chiếc mũ kết đội trên đầu có đính huy hiệu cảnh sát khiến cho gương mặt của chú vừa oai nghiêm vừa rắn rỏi.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả chị thơ may
Vẻ ngoài của chị không có gì đặc biệt lắm nhưng rất ưa nhìn. Chị thấp và hơi nhỏ. Khi chị khom lưng mải mê vẽ, cắt, nhìn đằng sau như một học sinh lớp 5. Khi may, chị hơi cúi đầu, mái tóc được buộc gọn gàng. Những sợi tóc mai quăn quăn sà xuống, dính bết trên trên vầng trán thanh tú, lấm tấm mồ hôi. Nhìn chị làm việc, em biết nghề may cũng không phải nhàn hạ. Chị Lan có đôi mắt to, sáng với hàng mi thưa, dài và hơi cong. Đôi mắt ấy như cười và thật trìu mến mỗi khi nhìn em. Em rất thích nhìn bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay dài và thon của chị. Khi chị vuốt ve tấm vải, kéo nó ngay ngắn để chuẩn bị vẽ và cắt trông thật khéo léo. Vẫn bàn tay ấy, khi đính cúc, thùa khuy, nhìn cứ như đang múa.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bác hàng xóm gần nhà
Bác Tùng là giáo sư trường Đại học Sư phạm Kĩ thuật. Bác nay đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn hăng say tham gia công tác giảng dạy vì bác còn khoẻ. Bác có vóc người cao, da ngăm ngăm rám nắng. Tóc bác đã ngả bạc hoa râm cả mái đầu. Đôi lông mày rộng cũng bạc như màu tóc. Sau làn kính lão nghiêm nghị, đôi mắt bác hấp háy cười chan hoà, thân ái cùng mọi người trong xóm. Bác Tùng lúc nào cũng đàng hoàng, tươm tất trong bộ âu phục màu xám nhạt. Đặc biệt, bác có đôi bàn tay thon đẹp với những ngón tay dài tháp bút của một người cả đời chỉ cầm viết. Ấy thế mà bác lại dạy kĩ thuật điện cơ khí rất giỏi, nổi tiếng là giáo sư kì cựu của trường Đại học. Mọi người trong xóm ai cũng kính trọng và yêu mến bác Tùng.
Đoạn văn tả một người mà em thường gặp: Tả bác nông dân
Bác Sơn quanh năm gắn bó với mấy mẩu ruộng gieo lúa mới. Công việc cần mẫn một nắng hai sương ấy in hằn lên làn da đen bóng của bác, lên những cơ thịt khoẻ mạnh, rắn chắc của cánh tay, bắp đùi. Tóc bác lúc nào cũng búi ngắn để lộ cái gáy tròn trịa, mập mạp, cũng đen như màu da tay chân. Mắt bác sáng, đã có nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt. Đôi lông mày rộng hay chau lại, suy nghĩ đắn đo. Bản tính nông dân chân thật làm nên vẻ rụt rè của bác và sự siêng năng cần cù đắp bồi cho lòng hăng say tham gia công việc chung của xóm làng. Bác hay cười, cái cười thân mật, gần gũi khiến bà con hàng xóm tin yêu, cái cười sẵn lòng giúp đỡ bà con lối xóm. Bác Sơn là người đáng mến nhất xóm em.
*****************
Trên đây là 20 bài mẫu viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp. Hy vọng sẽ là tài liệu hứu ích giúp các em củng cố kiến thức và có thêm nhiều ý tưởng hoàn thiện đoạn văn của mình
Đăng bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn
Chuyên mục: Tổng hợp